Ngon quá! Thật sự rất ngon! Hai người mau nếm thử đi! Ba người nhìn nhau, rồi lại ngẩng đầu nhìn tấm biển phía sau lưng nàng nương ấy, trong mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc: đây đúng là nhà họ Diêu... Vậy thì nàng nương đang đứng trước cửa kia, chẳng phải chính là cháu gái của Diêu Tiến sĩ – người xưa nay thấy ai cũng trốn, đến cửa viện còn chẳng mấy khi bước ra đó sao? Bình thường chẳng mấy ai thấy bóng dáng, hôm nay lại ra bên ngoài, bày lò nấu đồ ăn bán trước cửa? Mang đầy bụng nghi ngờ, ba người không tự chủ được bước tới xem thử. Diêu Như Ý đã bán được hơn nửa nồi trứng trong khoảng nửa canh giờ, lúc này thấy vắng khách, đang mừng thầm chuẩn bị dọn quán thì sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ. Nàng quay đầu lại nhìn, thì thấy ba thiếu niên mặc áo xanh đang bước tới. Trông cả ba đều chừng mười sáu mười bảy tuổi, lại có vẻ hơi quen mặt, dường như là mấy người từng hay qua lại nhà họ Diêu trong ký ức của nguyên chủ. Có điều ký ức mơ hồ, Diêu Như Ý cũng chẳng nhận ra ai. Người ở giữa, vóc dáng cao gầy, ánh mắt linh hoạt, rất tự nhiên mà rướn cổ đến trước chiếc nồi sành, thò đầu nhìn vào bên trong lớp hơi nước bốc nghi ngút: “Tiểu nương tử họ Diêu nấu cái này là...?” “Là trứng trà kho nước tương đấy ạ, mấy vị công tử có muốn nếm thử không?” - Diêu Như Ý khép tay áo lại, cân nhắc tính cách của nguyên chủ, rồi mỉm cười ngượng ngùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667519/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.