Một căn nhà tồi tàn mà cũng vay đến hơn một ngàn một trăm bốn mươi quan tiền! Cánh cửa vốn đã cũ nát bị đập đến rung lắc trời long đất lở, bản lề ọp ẹp rung bần bật rơi đầy bụi, còn hòa thượng đòi nợ kia chưa phá được cửa nhà họ Diêu, thì đã làm cho mấy nhà khác trong hẻm phải bật mở cửa sổ, nhô đầu ra xem náo nhiệt. Ngay cả cậu bé đang đứng ngoài cửa lẩm nhẩm "Than ôi" từ sáng sớm nãy giờ cũng trố mắt ngó qua. Nhà họ Diêu vốn đã tiếng xấu đầy mình, Diêu Như Ý vội vàng bước tới gỡ then cửa: Mở cửa ra, nàng thoáng sững người. Không phải kẻ đòi nợ hung hăng nào cả, mà chỉ thấy đứng đó là một tiểu hòa thượng mười hai, mười ba tuổi, đầu trọc lóc, đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, thân hình tròn vo như cái bánh, mặc áo lam xám được giặt kỹ càng. Có lẽ không ngờ nàng lại mở cửa nhanh thế, tiểu hòa thượng kia bị bất ngờ, loạng choạng suýt ngã nhào vào trong. May mà cậu bé nhanh chóng giữ được thăng bằng, lập tức đứng thẳng dậy, bày ra vẻ mặt nghiêm nghị trên gương mặt trẻ con chưa dứt sữa, khụ nhẹ một tiếng, rút từ trong ngực ra một xấp sổ dày cộp đầy chữ. Diêu Như Ý vừa trông thấy chồng giấy đó, liền tưởng nhà họ Diêu nợ ngập đầu, mắt trợn tròn lên suýt rơi ra ngoài. Tiểu hòa thượng ra vẻ như lão luyện lắm, đưa tay quẹt lên miệng, mở sổ ra, trịnh trọng đọc to: "Khụ khụ, Diêu Đàn Việt, tiểu
"Đây đây, ra liền đây!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-nho-ben-quoc-tu-giam/4667514/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.