Mục Hưng Hà nhắm mắt lại, chóp mũi cảm nhận được đôi môi mềm mại cùng nhiệt độ của Lâm Đông, trong lòng ngọt ngào, từ từ mở mắt, nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nước mắt của Lâm Đông. Trong nháy mắt cậu hoảng loạn, nhanh chóng hỏi: "Đông Đông, em làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao đột nhiên lại khóc?"
Lâm Đông nhìn thẳng Mục Hưng Hà hỏi: "Hưng Hà, anh có đau không?"
Mục Hưng Hà nhìn thấy Lâm Đông liền quên mất chuyện chịu đòn, Lâm Đông không nhịn được vươn tay chạm tới gò má của cậu, cậu theo bản năng mà "A" một tiếng, nhưng vẫn cười hì hì nói: "Không đau."
"Không đau anh a cái gì?"
"Chỉ đau một chút."
"Những nơi khác có bị thương không?"
"Không."
"Anh lừa người."
"Còn có chân, cũng bị thương một chút." Mục Hưng Hà không nhịn được nói.
"Còn gì nữa không?"
"Còn có mông."
"Còn gì nữa không?"
"Không."
Lâm Đông biết chắc không chỉ có chừng đó, cậu đau lòng hỏi: "Có đau không?"
Mục Hưng Hà không lưỡng lự mà nói: "Không đau."
Lâm Đông không tin mà hỏi lại: "Có đau không?"
Mục Hưng Hà thỏa hiệp: "Có chút đau."
Là có chút đau à? Lâm Đông không tin cái chuyện "Có chút đau" này, Mục Hoài An ít khi đánh Mục Hưng Hà, nhưng nếu đánh thì sẽ đánh cực kỳ mạnh, căn bản không phải là "Có chút đau" có thể hình dung được, cậu rất đau lòng, không biết phải làm thế nào mới có thể giúp Mục Hưng Hà, cậu cúi đầu, vươn tay xuyên qua cửa sổ chống trộm, nắm tay Mục Hưng Hà, nhẹ giọng nói: "Hưng Hà, sau này anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-cua-nhoc-con/586744/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.