Nhớ em.
Lâm Đông nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình, ánh mắt hơi lấp lóe, sau đó khôi phục yên tĩnh, lẳng lặng mà nhìn màn hình, nhìn rất lâu, chợt nghe bên trong phòng khách truyền đến tiếng vang, ba mẹ đã trở lại, cậu đặt hai tay lên bàn phím, gõ ra một câu nói: “Ba mẹ của em đã trở lại.”
Mục Hưng Hà bên kia không có động tĩnh.
Lâm Đông gửi thêm một câu: Anh trở về trường ngủ sớm chút đi, em off đây.”
Mục Hưng Hà trả lại một chữ sau một giây: “Được.”
Lâm Đông yên lặng đợi một lúc, trước cửa sổ rốt cuộc không còn biểu hiện “Đang đánh chữ” nữa, cậu tắt máy vi tính đi, đi ra khỏi thư phòng, nhìn thấy Nguyễn Tâm Bình và Bùi Thức Vi hai má ửng đỏ mà đi vào phòng khách, xem ra đều uống nhiều rượu.
Lâm Đông nhanh chóng đi tới phía trước đỡ hai người, rót hai ly nước ấm cho hai người, vào phòng vệ sinh lấy khăn lông nóng… Bận rộn một trận, xác định hai người bình yên ngủ, cậu mới trở về phòng ngủ đặt đồng hồ báo thức vào rạng sáng.
Đồng hồ báo thức vừa vang, cậu lập tức rời giường, rón rén đi vào phòng ngủ chính, nhìn thấy ly nước ấm trên tủ đầu giường rỗng tuếch, cậu liền đi nhà bếp rót hai ly nước ấm đặt ở trên tủ đầu giường, lúc này mới đóng cửa phòng ngủ chính lại.
Đứng ở cửa phòng ngủ chính, ánh mắt không tự chủ được liếc về phía cửa thư phòng đóng chặt, một giây sau cậu cất bước đi vào thư phòng, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-cua-nhoc-con/586734/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.