Lâm Lệ Hoa nghe hiểu lời Lâm Đông nói, thế nhưng không hiểu vì sao Lâm Đông lại đột nhiên nói một câu như vậy, kinh ngạc hỏi: "Con muốn đánh ai?"
Lâm Đông khóc lóc nói: "Đánh bác cả ạ."
"Đánh bác cả cái gì?"
"Đánh bác cả của Tiểu Xuyên, con đánh ông ta!"
Lâm Lệ Hoa mơ hồ hỏi: "Đánh ông ta làm gì?"
Lâm Đông vừa khóc vừa tức giận nói: "Ông ra làm cô ngã bệnh, con đánh ông ta!"
Thì ra là như vậy, Lâm Lệ Hoa nghe xong trong lòng mềm nhũn, mềm thành một đám kẹo bông màu trắng, ngọt lại có chút chát, bàn tay cô mang chút lực, vỗ về gáy của Lâm Đông rồi thuận thế đẩy Lâm Đông vào ngực mình.
Chỉ chốc lát sau liền nghe tiếng Lâm Đông khóc, nhất định là đứa nhỏ này bị dáng vẻ hiện tại của cô dọa, trong lòng trong mắt cô đều cảm thấy cay cay, cũng rất vui vẻ, đứa nhỏ này vừa mềm mại vừa ấm áp lại thiện lương, làm sao mà cứ làm cho người ta thích như vậy, cô đau lòng vuốt ve đầu nhỏ của Lâm Đông, nói: "Không khóc không khóc, nam tử hán đại trượng phu, không thể đáng yêu như thế."
Lâm Đông khóc lóc nói: "Con không phải là nam tử hán đại trượng phu."
"Vậy con là gì?"
"Con là trẻ con ạ."
Lâm Lệ Hoa "Xì" một tiếng nở nụ cười, nói: "Được được được, con là trẻ con, trẻ con cũng đừng khóc."
"Dạ."
Lâm Đông vươn tay lau nước mắt, đứng thẳng người.
Lâm Lệ Hoa móc ra một cuộn tiền từ dưới gối đầu, có năm mươi, hai mươi, mười đồng, còn có tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-cua-nhoc-con/586655/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.