Chương trước
Chương sau
"Đông Đông, Đông Đông, rời giường, Đông Đông."
Lâm Đông nghe được tiếng gọi của cô, từ từ mở mắt nhìn thấy cô ngồi ở đầu giường, cô nở nụ cười ấm áp với bé, bé khàn khàn gọi một tiếng: "Cô ạ."
"Ôi chao, mau dậy nào." Lâm Lệ Hoa vươn tay đỡ Lâm Đông ngồi dậy.
Lâm Đông trả lời một tiếng: "Dạ."
"Chúng ta đi tới trường học nào."
"Dạ."
"Đi trường học thi hát nhé."
"Dạ."
Cái gì Lâm Đông cũng đều trả lời "Dạ", trên khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết vẻ buồn ngủ, có loại đáng yêu mơ hồ, thật ra bé chẳng hiểu Lâm Lệ Hoa nói gì, chỉ biết là phải rời giường, tay nhỏ cầm quần áo chuẩn bị tự mặc, Lâm Lệ Hoa cười nói: "Lại đây, cô mặc cho con."
"Con tự mặc được ạ."
"Không có sao, cô mặc cho con."
"Dạ."
Lâm Đông cũng không cố chấp, chui ra khỏi ổ chăn, trên người mặc áo ngủ màu trắng điểm xuyết vào ngôi sao nhỏ, nhào tới trong ngực Lâm Lệ Hoa, ngoan ngoãn để cho Lâm Lệ Hoa mặc quần áo, đã lâu lắm rồi không để cho ai mặc quần áo giúp, thật ra có người mặc quần áo cho mình rất thoải mái, đặc biệt là bây giờ khí trời càng ngày càng lạnh, quần áo dày, tay chân bé quá ngắn, mỗi lần mặc vào đều rất lao lực, mỗi lần bé đều mệt thở hồng hộc, hận rằng mình không thể lớn nhanh lên, giống như người lớn có thể thoải mái mặc quần áo.
Thế nhưng ngày hôm nay cũng không mệt, bởi vì cô mặc cho bé, mặc quần áo mang giày tử tế, trong lòng bé hơi nhảy nhót, đứng ở trước giường, nhìn Hạ Tiểu Xuyên còn đang ngủ.
Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ, nói: "Cô ơi, Tiểu Xuyên vẫn chưa tỉnh."
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Không sao, cứ để cho nó ngủ."
"Anh không phải đi học sao ạ?"
"Con quên mất, hôm nay là chủ nhật, không phải lên lớp à?" Lâm Lệ Hoa vừa gấp chăn màn vừa nói.
Lâm Đông cúi đầu suy tư một chút, lại ngẩng khuôn mặt nhỏ nói: "Cô ơi, chủ nhật con cũng không lên lớp mà."
Lâm Lệ Hoa nở nụ cười, nói: "Đúng rồi, con cũng không lên lớp, con là đi tập hát, mới vừa nãy giáo viên dạy nhạc của trường học các con gọi điện thoại tới, nói để cho các con đi lên trường luyện hát một chút, dàn dựng và luyện tập tiết mục dàn dựng gì gì đó, như vậy lúc vào trong thành phố thi đấu, có thể lấy được thành tích tốt, có thể lấy được hoa đỏ."
Lâm Đông nghe xong lập tức nói: "Được, con đi luyện hát, con phải luyện thật tốt, con muốn hát thật hay."
"Giỏi quá! Đi, chúng ta đi ăn cơm."
"Dạ."
Lâm Đông cùng Lâm Lệ Hoa ra khỏi nhà ăn sáng, ăn xong, Lâm Lệ Hoa muốn đưa Lâm Đông đi học, kết quả có người đến mua đậu đỏ đậu xanh, việc này cần dùng cân và tính sổ sách, Hạ Thanh Chương đã đi sang nhà họ Hạ thăm bà nội của Tiểu Xuyên rồi, cô không đi được ngay.
Lâm Đông thường thấy tình cảnh này, rất hiểu ý của Lâm Lệ Hoa, giòn giã mà nói: "Cô ơi, con tự đi học được ạ."
Lâm Lệ Hoa quay đầu hỏi: "Con đi được không?"
"Dạ được, con hay tự đi một mình lúc tan học nhiều lần rồi ạ."
Lâm Lệ Hoa suy nghĩ một chút, trấn Cẩm Lí đều là người quen, lúc thường cuối tuần Lâm Đông hay chạy khắp nơi đưa tạp hoá, cũng không có chuyện gì, vì vậy liền nói: "Vậy con đi từ từ, lúc nào tới đoạn đất trồng rau, đừng ham chơi, cô nhìn con ở trên đường."
"Dạ."
Lâm Đông gật đầu.
Lâm Lệ Hoa lại dặn dò: "Không nên chạy loạn, phải đi trường học, biết không?"
"Dạ biết."
Lâm Đông đeo cặp sách nhỏ đi về hướng trường học.
Lúc này Lâm Lệ Hoa mới bắt đầu cân đậu đỏ, đậu xanh, múc dấm chua cho khách, rảnh rỗi đứng ở giữa đường nhìn về phía trường tiểu học Cẩm Lý, nhìn thấy Lâm Đông đeo cặp sách nhỏ ngoan ngoãn đi tới, trong lòng cô cực kỳ vui mừng.
Trong lòng Lâm Đông cũng vui vẻ, sáng sớm không khí của trấn Cẩm Lí rất mới mẻ lại đặc biệt yên tĩnh, yên lặng có thể nghe thấy tiếng lá cây rơi từ trên nhánh cây xuống, một mảnh lá cây rơi trên bả vai bé, gió nhẹ nhẹ nhàng thổi một hơi đem mảnh lá cây này rớt xuống,từ từ đáp đất, trôi về nơi thật xa, bé thấy mảnh lá cây này, tự nhủ nói: "Lá cây nhỏ mày mới vừa nằm trên bả vai của tao đó."
Lá cây đương nhiên sẽ không trả lời bé, bé nhìn chằm chằm một lúc, nghe thấy giọng của cô truyền đến từ phía sau: "Đông Đông, làm sao vậy? Làm sao lại không đi?"
Bé quay đầu lại nói một câu: "Con đi đây ạ!"
Nói xong tay nhỏ nắm thật chặt quai đeo cặp sách, chạy đi, chạy về hướng trường học, đến trường học bé mờ mịt nhìn chung quanh, suy nghĩ một chút, đi thẳng tới văn phòng của giáo viên, kết quả văn phòng đóng cửa, bé liền chạy đến phòng văn nghệ lớn, rốt cục tìm thấy cô giáo dạy âm nhạc, cũng tìm được ba bạn nhỏ khác.
Không bao lâu Kỳ Kỳ cũng tới, mọi người nghe cô giáo hát trước, sau đó cùng nhau hát trên nền nhạc, Lâm Đông chỉ cần một chút là đã nắm được nhịp rồi, nhưng bọn Kỳ Kỳ vẫn sẽ phạm sai lầm, không có cách nào, cô giáo chỉ có thể để cho mọi người thử hát lại từng lần từng lần một, lợi dụng thời gian cuối tuần để luyện tập, cứ như vậy luyện tập một tháng, kỳ thực cũng chỉ là luyện tập năm, sáu buổi, rốt cục tới tới gian lên thành phố tham gia thi đấu.
Kỳ Kỳ cực kỳ yêu thích khoe khoang lập tức để cho toàn bộ dân cư của phố đông, phố tây, phố nam, phố bắc của trấn Cẩm Lí đều biết —— nó và Lâm Đông sẽ đi vào thành phố tham gia cuộc thi hát nhạc thiếu nhi.
Toàn bộ người của trấn nhỏ thấy bọn Lâm Đông đều sẽ hỏi việc này, ngay cả Mục Hưng Hà, Tưởng Tiểu Quân cùng Hạ Tiểu Xuyên đều bị hỏi, ba đứa nhỏ nhân lúc người lớn không chú ý, mỗi người đạp mông Kỳ Kỳ một cái, đạp cho Kỳ Kỳ nằm nhoài trên người Lâm Đông khóc lớn, còn chưa khóc xong đã bị Mục Hưng Hà lôi ra, vứt nó nằm úp sấp trên tường mà tự khóc, khóc một lát lại tự động nín, cùng bốn người Lâm Đông chơi thành một tụm.
Mục Hưng Hà hỏi Lâm Đông: "Chừng nào thì em tham gia thi đấu?"
Lâm Đông trả lời: "Ngày mai ạ."
"Tự mình em đi à?"
"Tự em đi không tìm được đường, cô em dắt em đi."
"Tiểu Xuyên cũng đi sao?"
"Đúng rồi, em và ba mẹ cùng đi với Lâm Đông."
Lâm Đông cao hứng gật đầu, loại cảm giác được coi trọng này làm cho bé cảm thấy được trong lòng được lấp đầy, như đám mây mùa xuân, vừa mềm vừa ấm áp.
Mục Hưng Hà nói: "Tao cũng đi."
Tưởng Tiểu Quân nói: "Tao cũng vậy."
Vì vậy sáng ngày thứ hai, lúc một nhà Lâm Lệ Hoa cùng một nhà Kỳ Kỳ đi đến bến xe trong trấn, Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân cũng cùng đi, vẫn chưa đi đến bến xe, cha mẹ hai nhà mang theo cái chổi lại đây tóm người, cầm cái chổi đem Mục Hưng Hà cùng Tưởng Tiểu Quân đuổi một vòng, mới ngăn được Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đang muốn đuổi theo Lâm Đông đi, Lâm Đông cùng dám người Lâm Lệ Hoa lên xe xong, nằm nhoài trên cửa sổ xe, nói với Mục Hưng Hà ngoài cửa xe: "Hưng Hà, em đi hát về, sẽ mua đồ ăn ngon cho anh."
Mục Hưng Hà cười rộ lên, cười đặc biệt đẹp trai, hỏi: "Được đó, nói, em tính mua gì ngon cho anh ăn?"
Lâm Đông suy nghĩ một chút, nói: "Em sẽ mua cho anh kẹo hồ lô!"
"Em có tiền à?"
"Em có tiền, em có mười hai đồng rưỡi lận!" Lâm Đông nghiêm túc vỗ túi.
"Được, chờ em trở về, anh dắt em đi chơi."
"Dạ, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Xe công cộng bắt đầu chạy, Lâm Đông nằm nhoài trên cửa sổ xe.
Mục Hưng Hà và Tưởng Tiểu Quân đuổi theo vài bước về phía trước, nhìn xe công cộng nghiêng ngả rời đi, hai người lớn tiếng gọi: "Phải hát thật hay nhé!"
Lâm Đông không nhìn thấy Mục Hưng Hà, thế nhưng nghe được tiếng, vì vậy ở trong xe sảng khoái đáp lại một chữ: "Dạ."
Một tiếng "Dạ" giòn tan lại mang vị sữa, cực kỳ đột ngột đối với những người khác, hành khách trong xe dồn dập nhìn về phía Lâm Đông, Lâm Đông tưởng giọng mình quá lớn quấy rầy người khác.
Cô giáo nói không thể lớn tiếng ồn ào ở nơi công cộng, bé ngượng ngùng nói: "Xin lỗi mọi người ạ." Sau đó nằm úp sấp trên bả vai Lâm Lệ Hoa, hơi quay đầu, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh, cẩn thận từng li từng tí quan sát hành khách trên xe, nhìn thấy các hành khách nở nụ cười thân thiện, bé không sợ nữa, bắt đầu có chút ngượng ngùng, đem khuôn mặt nhỏ giấu trên bả vai Lâm Lệ Hoa, làm cho Lâm Lệ Hoa cùng Hạ Thanh Chương cười rộ lên.
Lâm Lệ Hoa vươn tay đem Lâm Đông ôm vào trong ngực, không bao lâu Lâm Đông liền quên mất thẹn thùng, từ trong ngực Lâm Lệ Hoa chui ra, nhìn bên ngoài cửa sổ, nhìn bên ngoài cửa sổ chợt lóe lên cây lớn, phòng ở, đoàn người còn có từng con đường uốn lượn hoặc thẳng tắp, con đường kéo dài vô hạn, không biết đi đến đâu.
Thế nhưng bé biết bé sẽ đi thi hát, sẽ lên truyền hình, lên truyền hình liền có thể tìm được ba mẹ, trong lòng bé dâng lên một thứ giống như hưng phấn, trong sự hưng phấn đi đến đài truyền hình Cẩm Lâm, vừa đến đài truyền hình liền sợ hãi, thật nhiều phụ huynh thật nhiều bạn nhỏ, đám người Lâm Đông, Kỳ Kỳ, Hạ Tiểu Xuyên cảm thấy mờ mịt.
Cô giáo dạy âm nhạc cố ý giải thích cho phụ huynh của các học sinh một chút, lần này cuộc thi hát nhạc thiếu nhi có hai mươi lăm trường học tham gia, tổng cộng có một trăm năm mươi học sinh, bởi vì có phân chia theo tốp ca, đơn ca, cho nên tổng cộng chương trình cũng có hơn ba mươi tiết mục, trong đó Kỳ Kỳ cùng hai bạn nhỏ khác là hát tốp ca, Lâm Đông cùng bạn nhỏ còn lại là đơn ca cùng múa đơn.
"Nhiều người như vậy à!" Mẹ Kỳ Kỳ lo lắng nói: "Vậy Kỳ Kỳ của chúng ta có thể được giải không? Mọi người hình như đều rất lợi hại."
Cô giáo dạy âm nhạc cười nói: "Nhìn qua lợi hại là một chuyện, sức cuốn hút lại là một chuyện, chỉ có kỹ xảo, không có tình cảm là chắc chắn không được."
"Ý là sao?" Mẹ Kỳ Kỳ không hiểu lắm.
Cô giáo dạy âm nhạc giải thích cho mọi người: "Ban giám khảo đã nói điểm tiêu chuẩn với tôi, tổng điểm là mười, có ba mục cho điểm tiêu chuẩn, thứ nhất là năng lực biểu diễn sáu điểm, cái này chủ yếu là hát đúng nhịp điệu, thử thách năng lực lĩnh ngộ cùng lực biểu hiện của bọn nhỏ, cũng chính là hát được ca khúc, lộ ra sức cuốn hút, điểm này có thể lấy được, cơ bản có thể lấy giải được rồi, còn lại là cách chọn ca khúc hai điểm cùng hai điểm sân khấu, nếu không có sai lầm gì thì cũng lấy được."
Nghe vậy mẹ Kỳ Kỳ nhìn về phía Kỳ Kỳ.
Lâm Lệ Hoa nhìn về phía Lâm Đông.
Lâm Đông có chút khẩn trương, tay nhỏ nắm vạt áo của Lâm Lệ Hoa.
Cô giáo dạy âm nhạc cười nói: "Đừng khẩn trương, đừng khẩn trương,đừng khẩn trương, đi nào, chúng ta đi trang điểm, trang điểm nào."
"Còn phải trang điểm à?" Lâm Lệ Hoa hỏi.
"Đúng vậy, không trang điểm làm sao lên truyền hình được? Chỉ là trang điểm đơn giản một chút thôi."
"..."
Bởi vì các bạn nhỏ dự thi đông đảo, nhân viên trang điểm của đài truyền hình không đủ, cho nên đã sớm báo cho mỗi trường học tự chuẩn bị trang điểm, đương nhiên cũng là vì bọn trẻ còn nhỏ, cho nên đối với việc trang điểm này, đài truyền hình cũng không quá lưu ý, cùng lắm chỉ là hình thức mà thôi, mọi người chỉ để ý đến vẻ chân thật của mỗi một đứa nhỏ.
Lâm Đông và năm người Kỳ Kỳ bị xách đến phòng trang điểm ồn ào, nhìn những người bạn nhỏ được trang điểm lộng lẫy, năm đứa nhỏ nhìn lẫn nhau, trong mắt có sự ghét bỏ lẫn nhau nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, Kỳ Kỳ lại nói thẳng: "Lâm Đông, sao mày vẫn mặc đồng phục học sinh vậy."
Lâm Đông thành thực trả lời: "Đây không phải là đồng phục học sinh của tao."
"Vậy là của ai?"
"Hưng Hà, của Hưng Hà năm ngoái, anh ấy không mặc, đưa cho tao mặc." Bởi vì lúc trước Lâm Đông nói đồng phục học sinh của Mục Hưng Hà nhìn rất đẹp, Mục Hưng Hà liền cởi đồng phục học sinh ra cho Lâm Đông mặc, kết quả là quá rộng, Mục Hưng Hà liền đem đồng phục học sinh của mình năm ngoái cho Lâm Đông mặc, nhưng vẫn rộng.
Kỳ Kỳ nói thẳng: "Mày mặc như đi diễn kịch vậy!"
Lâm Đông mặc vậy cũng quen rồi, cũng không chú ý đến vấn đề rộng chật, nên nói: "Cô giáo nói mặc như vậy cũng được mà."
"Mày xem người ta đều mặc váy rất đẹp kìa." Kỳ Kỳ chỉ vào một vòng học sinh nói: "Rất dễ nhìn, mày xem lại mày đi."
"Đó là nữ sinh." Lâm Đông vạch ra điểm mấu chốt.
Kỳ Kỳ nói: "Coi như đúng đi, nam sinh còn mặc âu phục nhỏ, âu phục nhỏ nhìn thật đẹp."
Lâm Đông nhướng mày lên nói: "Âu phục nhỏ rất đắt."
"Không phải mày có mười hai đồng rưỡi à?"
"Mười hai đồng rưỡi không mua được âu phục nhỏ."
"Vậy, vậy được rồi."
"Các con đừng nói nữa, đừng nói nữa, lại đây trang điểm nào." Cô giáo dạy âm nhạc cho bọn Lâm Đông ngồi vào trước kính trang điểm, lần lượt trang điểm cho đám Lâm Đông, Kỳ Kỳ.
Lâm Đông, Kỳ Kỳ trang điểm xong ra khỏi phòng, dọa cho đám người Lâm Lệ Hoa, Hạ Thanh Chương sợ hết hồn, Hạ Tiểu Xuyên mở to hai mắt, sau đó bắt đầu cười ha hả, ôm chân Lâm Lệ Hoa nói: "Mẹ, mẹ xem kìa, mẹ xem mặt Lâm Đông biến thành đít khỉ rồi, nó còn thoa môi son! Kỳ Kỳ cũng vậy, ha ha ha."
Lâm Đông 囧.
Kỳ Kỳ không phản đối, cảm thấy mình rất đẹp.
Lâm Lệ Hoa ngồi xổm trước mặt Lâm Đông, nhìn lông mày nhỏ, khuôn mặt nhỏ trắng xinh, miệng nhỏ hồng hồng của Lâm Đông hoàn toàn biến dạng, biến thành lông mày rậm, mặt trắng bệch, môi đỏ thẫm, đúng là trông không khác gì cái mông lắm, khóe miệng Lâm Lệ Hoa giật một cái, nói với cô giáo: "Cô giáo, trang điểm thế này có quá đậm hay không?"
"Không đậm không đậm đâu, lát nữa ánh đèn chiếu vào là vừa vặn."
Lâm Lệ Hoa không cãi lại, mà là giải thích tình huống với cô giáo, không muốn để cho Lâm Đông trang điểm đậm như vậy, cô giáo cảm thấy chuyện này không có gì đáng kể, hát thật tốt mới là quan trọng nhất, cho nên liền để Lâm Lệ Hoa tự mình chỉnh sửa.
Lúc Lâm Lệ Hoa đi phòng vệ sinh, lén lút bế Lâm Đông vào phòng vệ sinh riêng, ngồi ở trên bồn cầu, dùng giấy vệ sinh lau một phần lông mày, trên mặt và môi của Lâm Đông cho nhạt bớt..
Lâm Đông nói: "Con không thể trang điểm đậm như vậy được, ba mẹ của con sẽ không nhận ra con."
Lâm Lệ Hoa cười nói: "Đúng vậy."
Lâm Đông suy nghĩ một chút, nói: "Lau hết đi ạ."
"Vậy không được, cô giáo sẽ tức giận."
"Vậy cũng được rồi ạ."
Lâm Lệ Hoa xóa bớt không ít phấn trang điểm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Đông, thoạt nhìn đặc biệt đẹp đẽ, Lâm Lệ Hoa càng ngày càng yêu thích Lâm Đông, khen ngợi từ tận đáy lòng: "Đông Đông của chúng ta thật là đẹp."
Lâm Đông rất thích được người khác khen, đặc biệt là cô và dượng khen, mỗi lần cô và dượng cười với bé, bé liền cảm thấy thế giới này thật an toàn, giống như lúc trời mưa trong tay có dù vậy, trong lòng cảm thấy an tâm, bé cười với Lâm Lệ Hoa nở nụ cười, hai cái đồng điếu lại hiện lên.
Lâm Lệ Hoa nói: "Một lát nữa cô phải ngồi ở ghế khán giả, con và bọn Kỳ Kỳ sẽ ở phía sau đài cùng cô giáo, nghe lời cô giáo nói, hát thật hay, không cần khẩn trương, biết không?"
Lâm Đông gật đầu.
"Biết phải hát bài nào không?"
"Dạ biết." Lâm Đông đáp.
"Được, chúng ta đi."
"Dạ."
Lâm Lệ Hoa ôm Lâm Đông vào trong ngực, lén lút chuồn ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đem Lâm Đông giao cho cô giáo, cùng đám người Hạ Thanh Chương mang theo Hạ Tiểu Xuyên đi đến ghế khán giả, ngồi thấp thỏm bất an, xem người chủ trì đi lên vũ đài, bắt đầu mở màn cuộc thi văn nghệ thiếu nhi năm nay.
Lâm Lệ Hoa không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Thanh Chương, anh nói xem, hay là em đi ra hậu đài với Đông Đông đi, gan đứa nhỏ Đông Đông này hơi bé, em sợ —— "
Hạ Thanh Chương nói: "Phụ huynh của các học sinh khác đều ở đây, chỉ một mình em đi, không tốt lắm đâu."
"Nhưng mà Đông Đông không giống những đứa trẻ khác, nó nhút nhát lắm."
"Yên tâm, nó còn thông minh bình tĩnh hơn mấy đứa nhỏ khác, gan bé là do bị người lớn doạ, chỉ cần không có người doạ nó, nó vẫn khỏe."
"Nhưng mà —— "
"Anh nói với em rồi, lúc này, nói không chừng một đám trẻ con đều đang khẩn trương sợ sệt, chỉ có Lâm Đông không khẩn trương, nói không chừng nó còn đang an ủi Kỳ Kỳ đấy."
Sự thực đúng là như Hạ Thanh Chương từng nói, bởi vì quá nhiều người nên Kỳ Kỳ trở nên sợ sệt, Lâm Đông ở bên cạnh nói: "Kỳ Kỳ, mày đừng khóc."
"Tao không khóc."
"Mày cũng đừng sợ."
"Tao sợ lắm." Kỳ Kỳ nói.
Lâm Đông nói: "Mày đừng sợ, mày hát hay hơn người khác nhiều."
"Có thật không?" Kỳ Kỳ hỏi.
Lâm Đông trịnh trọng gật đầu: "Mày thực sự hát rất hay."
Trong nháy mắt Kỳ Kỳ có lòng tin trở lại, sau đó hỏi: "Vậy mày sẽ cho tao ăn kẹo hồ lô hả?"
"Tao không có kẹo hồ lô."
"Mày nói mày phải mua kẹo hồ lô cho Hưng Hà, mày cũng mua cho tao sao?"
"Tao ——" Lâm Đông không muốn mua cho Kỳ Kỳ.
Kỳ Kỳ còn nói: "Mày có mười hai đồng rưỡi lận."
Lâm Đông suy nghĩ một chút nói: "Vậy nếu mày hát tốt, hát hay, tao sẽ mua cho mày một chuỗi nhỏ."
Kỳ Kỳ nói: "Mày phải mua cho tao chuỗi lớn."
Lâm Đông không nỡ mà nói: "Chuỗi lớn rất đắt, mày cũng ăn không hết."
"Tao có thể ăn hết."
"Mày ăn không hết, tao từng thấy rồi." Lâm Đông nghiêm túc nói: "Cô giáo nói không được lãng phí lương thực."
Kỳ Kỳ do dự một chút, nói: "Vậy cũng được, vậy thì chuỗi nhỏ."
"Được, mày phải hát hay, hát êm tai chút."
"Được." Kỳ Kỳ đồng ý, qua chốc lát, dường như Kỳ Kỳ nghĩ đến cái gì, nói: "Lâm Đông, mày đừng nói cho Hưng Hà nhá, đừng nói với Hưng Hà là tao muốn kẹo hồ lô của mày, Hưng Hà mà biết sẽ đánh tao, còn đá mông tao, tao đánh không lại Hưng Hà."
Lâm Đông gật đầu đồng ý: "Được, tao không nói với Hưng Hà."
"Chúng ta ngoắc tay giữ bí mật."
Kỳ Kỳ duỗi ngón út ra.
Lâm Đông cũng vươn ngón út.
Hai ngón út một mập một nhỏ ngoắc vào nhau, Lâm Đông cùng Kỳ Kỳ cùng nhau nói: "Ngoắc tay thắt cổ, một trăm năm không cho thay đổi."
Lâm Đông và Kỳ Kỳ mới ngoắc tay xong xuôi, cô giáo gọi Kỳ Kỳ cùng một đứa bé trai khác, bảo hai người chuẩn bị một chút trước khi lên sân khấu.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn thấy có cô nương nói văn của tôi là thanh thủy, tôi đã nói ngay tại văn án rồi mà, đây là hệ văn hằng ngày ấm áp trưởng thành, lúc trước tôi viết truyện cường liệt thăng cấp lưu sảng, truyện báo thù, truyện đánh nhau, thế nhưng tôi không thể chỉ viết một loại chứ, cho nên đây là một lần thử nghiệm của tôi, mấy người đọc trước đây biết tôi có chuyện, hẳn là phải biết bộ này tôi viết trong tâm trạng chột dạ thấp thỏm bất an, một đường có thể viết đến đây, đều dựa cả vào bình luận ủng hộ của các đại mỹ nữ (cực kỳ thương các người!!) cho nên bộ này sẽ không giống các bộ trước đây xung đột gì lớn, nếu có, đó nhất định là xung đột tình cảm của nhân vật, đây là đầu mối để bọn nhỏ trưởng thành, mọi người nhìn lầm rồi.
————
Tiểu kịch trường:
Mục Hưng Hà: Kỳ Kỳ, kẹo hồ lô của mày ở đâu ra?
Kỳ Kỳ: Lâm Đông cho ta.
Mục Hưng Hà: Không phải là đòi chứ?
Kỳ Kỳ: Không phải, anh hỏi, anh hỏi Lâm Đông, Lâm Đông chúng ta là bạn tốt có đúng không? Mày đừng nói cho Hưng Hà biết là tao đòi đó.
Lâm Đông:...
Mục Hưng Hà:...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.