Tất cả mọi người sợ ngây người, chưa kịp phản ứng, toàn bộ đều đắm chìm trong tiếng ca non nớt, trong suốt của Lâm Đông, đây là một bài hát tiễn đưa, ý từ sâu đậm thê lương da diết, làn điệu chậm rãi, được Lâm Đông hát, hát như muốn lưu luyến không rời, như lúc mặt trời sắp lặn, càng đẹp càng không nỡ.
Lâm Lệ Hoa đỏ cả mắt.
Mục Hưng Hà choáng váng.
Những người khác đều ngơ ngác mà nhìn chăm chú Lâm Đông.
Mới đầu Lâm Đông khá sợ sệt, sợ rằng mình hát không hay, sợ đến mức âm thanh có chút run rẩy, nhưng một khi đã hát lại cảm thấy không có gì đáng sợ, càng hát càng thả lỏng, đầu nhỏ hơi rung nhẹ cùng nhịp điệu, dáng dấp ngoan ngoãn đáng yêu, mặc dù có vài chữ hát không rõ lắm, thế nhưng không những không ảnh hưởng đến ca khúc, trái lại càng tô điểm thêm không ít, thân hình nho nhỏ thẳng tắp đứng trên bục giảng, tiếp tục cất tiếng hát:
"Bên ngoài trạm nghỉ chân, cạnh con đường mòn nhỏ, cỏ thơm xanh thắm trải dài.
"Gió đêm lướt nhẹ qua tán liễu như tiếng tiêu lúc có lúc không, tà dương nơi ngoài núi.
"Trời một bên, đất một bên, như tình tri giao chẳng còn bền chặt.
"Một bình rượu đục đã đủ vui mừng, đêm nay từ biệt giấc mộng lạnh..."
Tiếng hát trong trẻo theo kết thúc của ca khúc mà biến mất trong phòng học, Lâm Đông hát xong, ánh mắt của bé rơi vào học sinh và phụ huynh dưới đài, phát hiện trong phòng học thật im lặng, mọi người đều dùng một loại ánh mắt bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-tap-hoa-cua-nhoc-con/586644/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.