Nhất thời, bác gác Lưu liền bị kinh ngạc.
Còn cô gái Triệu Tuệ liền đỏ mặt lên, tựa hồ như có chút lúng túng.
Nhưng mà, trong lúc này, Điền Mộc Lâm lại không hề lộ ra chút vẻ mặt bối rối nào cả. Chỉ là trong đôi mắt chuyển hướng nhìn về phía Dương Phi, mang theo sự bất đắc dĩ lại không hề có một chút trách cứ nào cả.
– Xin lỗi. Thật sự là đã làm phiền quá rồi đi. Bác và em vốn không biết anh vẫn còn chưa có ăn cơm trưa.
Vẫn là cô giáo Triệu Tuệ mở miệng trước, vừa bối rối xin lỗi vì đã làm phiền Điền Mộc Lâm nghỉ ngơi.
– Không sao cả. Bọn tôi buôn bán cửa tiệm ăn uống, cho nên vẫn luôn ăn cơm khá là trễ.
Điền Mộc Lâm vừa lễ phép nói, vừa cười ôn hòa lại lắc đầu một cái.
– Tiểu Điền vẫn còn chưa ăn cơm trưa a?! Nhìn xem, nghe bác nói liên thuyên mất cả nửa ngày rồi, mà con cũng không chịu nói cho bác biết đây.
Bác gái Lưu vừa đang tự trách lại như là lúng túng mà nói, nhưng trong ánh mắt lại có chút không vui mà liếc nhìn đến Dương Phi đang đứng ở một bên.
– Bà Lưu, cũng đã quấy rầy lâu như vậy rồi. Con với bà cũng nên đi về thôi. Để cho anh Điền ăn cơm sớm hơn một chút đi.
Cô gái Triệu Tuệ quay đầu nói với bác gái Lưu.
– Được rồi. Vậy chúng ta liền đi trở về trước thôi.
Bác gái Lưu liền đứng lên, nói với Điền Mộc Lâm:
– Tiểu Điền, con đi ăn cơm trước đi. Chuyện ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-sui-cao-dien-gia/67931/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.