Không đợi Điền Mộc Lâm định nói ra lời gì tiếp theo, Dương Phi đã mở miệng nói tiếp:
– Chỉ là tôi muốn ở lại nơi này, anh phải bao ăn bao ở. Tiền lương nhiều hay ít cũng không sao cả.
– Nhưng mà…
Nhất thời, Điền Mộc Lâm có chút choáng váng, chỉ luôn ngập ngừng nói:
– Tôi thấy dáng vẻ của cậu, hoàn toàn không…
Giống như là loại người làm công, phụ bán ở trong một tiệm ăn nhỏ bé như vậy a.
Từ khi ở chung đến nay, Điền Mộc Lâm đều chưa hề hỏi Dương Phi, cậu là người từ nơi nào đến, người nhà của cậu ở đâu, tại sao lại bị thương nặng đến vậy, cậu dự định lúc nào thì về nhà…
Bởi vì anh cảm thấy là do anh bao đồng, quan tâm đến việc không đâu mà tự nguyện nhặt Dương Phi trở về nhà mình.
Cho nên, anh vốn không có cần thiết phải đi hỏi người ta về mấy chuyện cỏn con này.
Nhưng, trong lòng của anh luôn cảm thấy, nhất định là Dương Phi sẽ không ngây ngốc ở nơi nay quá lâu.
Vì vậy, ngay khi Dương Phi nói, cậu muốn làm người phụ bán ở trong cửa tiệm của anh, thật sự là khiến cho Điền Mộc Lâm kinh ngạc không thôi.
Mặc kệ, Dương Phi là ai đi nữa, hắn đều cảm thấy để cho Dương Phi làm người phụ bán ở trong tiệm của mình, chính là đang khiến cho Dương Phi phải chịu thiệt thòi rồi đi. Đây đúng là cực kì lãng phí, giống như là đang ép buộc một người tài giỏi, đầy bản lĩnh ra mặt, lại chỉ để họ đi hoàn thành một công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-sui-cao-dien-gia/67928/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.