Đoạn Tam Lang nhướng mày, hắn quên mất, chính mình sai người chuẩn bị rượu ngon canh ngọt, chính là rượu mới lấy từ chỗ Đỗ Tam Tư về.
“Rượu đâu?” Đoạn Tam Lang vỗ vào lan can bên đình, cánh tay vừa chống xuống vừa quay người bước vào đình, cầm bình rượu lên lắc lắc, tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi uống hết rồi?!”
Đáng ghét, hắn còn chưa uống giọt nào!
“Đây là rượu mạnh, ta không uống nhiều, còn lại bảo bá phụ cất đi,” Đổng Thanh cười tủm tỉm mà đưa một bát rượu qua, “Vả lại đệ còn chưa cập quan, uống ít thôi, một bát này cũng đủ cho đệ uống.”
“Ai cần ngươi lo.” Đoạn Tam Lang tay mắt lanh lẹ mà lấy bát rượu qua, không nói hai lời liền uống ừng ực ừng ực, sau đó lườm Đổng Thanh một cái rồi dựa vào lan can ngồi xuống.
Đổng Thanh chỉ cười không nói, thầm nghĩ ta muốn xen vào thì tất sẽ làm được.
“Ê, ngươi còn chưa trả lời ta,” Đoạn Tam Lang nhíu mày, “Trong phủ có phòng cho khách, sao ngươi lại ở chỗ này?”
Hắn rất hoài nghi, đây có lẽ không phải chủ ý của Đoạn Cửu.
Hắn thừa hiểu tính cách cha mình? Buổi chiều gặp mặt hắn phát hiện thái độ Đoạn Cửu rụt rè, ra vẻ đứng đắn, rõ ràng là giả bộ ở trước mặt Đổng Thanh.
Hơn nữa Đoạn Cửu còn ám chỉ mình cách xa hắn một chút, chắc chắn sẽ không sắp xếp hắn nghỉ ngơi bên cạnh mình mới đúng.
Quả nhiên……
“Tại hạ muốn ở Lâm An một tháng rưỡi, nên tất nhiên muốn tìm người nào thông thạo Lâm An mới được. Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598747/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.