Đoạn Cửu trợn râu, giọng nói lập tức lạnh lẽo, trầm thấp, “Lạc đại cô nương, con ta có phải là phu quân tốt hay không ta biết rõ. Hôm nay là lần đầu tiên Lạc cô nương gặp mặt con ta, hiểu con ta bao nhiêu, hi vọng nói năng cẩn thận!”
Hai mắt ông sáng như đuốc, cực kỳ phẫn nộ.
Đoạn Tam Lang lại bật cười một tiếng, “Chẳng phải chỉ là một tờ thiếp thôi sao? Cha, mang đốt cho vui cũng thành tro, con thiếu gì mấy thứ đấy?”
Lạc Thanh Mai nhăn mày lại, nhưng thấy chuyện sắp thành công nên không nói gì nữa, chỉ lạnh lùng liếc xéo Đoạn Tam Lang.
Ngông nghênh, không học vấn, không nghề nghiệp.
Kỳ thật thiếp canh cũng không phải là thứ khó lấy. Nhưng với thanh danh và hành xử của hắn thì e là toàn thành Lâm An này sẽ chẳng có nhà nào đồng ý gả con gái mình cho hắn.
Đỗ Tam Tư không bỏ qua cái liếc mắt này của Lạc Thanh Mai, trong lòng hậm hực.
Lạc Thanh Mai vừa rồi còn lấy mình làm bia đỡ đạn, nói không thể lấy gậy chọc tổ uyên ương, tuy rằng cũng không phải là uyên ương thật sự, nhưng chớp mắt một cái đã lộ ra thái độ khinh thường như vậy… Nói như thế nào nhỉ, chính là khiến người khác không thoải mái lắm.
Đoạn Tam Lang lại không để bụng, căn bản hắn không để ý đến sự khinh thường như vậy, ngược lại còn khuyên Đoạn Cửu, “Cha, đừng thất thần, lấy ra đi.”
Đoạn Cửu hận sắt không thành thép mà lườm hắn, “Con! Con câm miệng cho lão tử!”
Bị cô nương nhà người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598744/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.