Vừa dứt lời, chân đã bước ra ngạch cửa nửa bước, bộ dáng như kiểu rất vội vã, Đoạn Cửu nhìn thấy mà mí mắt giật giật.
Thằng nhóc khốn kiếp này, cho rằng ông không biết hắn không muốn thành thân đến mức nào sao? “Con quay lại cho ta!” Đoạn Cửu chán nản.
Đổng Thanh sáng mắt lên, “Nghe nói Lạc gia ở Lâm An vẫn nằm trong cửu tộc của Trịnh quốc hầu, tuy là chi nhánh nhưng cũng tuân theo lễ nghi, nếu biểu đệ kết thân với nhà như vậy, cũng rất có lợi cho công danh sự nghiệp.”
Đoạn Cửu thở dài, đứng dậy nói: “Công danh, sự nghiệp? Thế chất đừng nói giỡn, đứa nhỏ này hiện giờ còn chưa trưởng thành, đọc sách cũng qua loa đại khái, nói gì công danh sự nghiệp? từ nhỏ nó mất mẹ, ta chỉ mong sau này nó làm phú hộ bình thường ở Lâm An mà thôi.”
“Lệnh lang mỹ ngọc ngút trời, đáng tiếc?” Đổng Thanh cũng đứng lên, bước chân ra ngoài.
“Sống một đời bình an trôi chảy là được,” Đoạn Cửu cười, cái trán lại toát ra mồ hôi lạnh, ông lặng lẽ lau đi, “…… Đứa nhỏ này làm thổ bá vương ở Lâm An cũng được, những chuyện khác không cần nghĩ nhiều là được.”
Đổng Thanh cười nhạt nhìn ông, dẫn đầu đi ra nhà chính.
Đoạn Cửu đi theo phía sau, lửa giận trong mắt dần dần biến mất, chỉ có lạnh lẽo quanh quẩn không tan.
Đổng Thanh, Đông Thanh…… Đông Cung Thái Tử, Tư Mã Thanh!
Rốt cuộc vẫn tìm tới sao?
Đoạn Cửu cười khổ.
Mà lúc này trước cửa Đoạn phủ, nữ tử mắt phượng mặc y phục màu hồng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598740/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.