“Vương thẩm,” Đỗ Tam Tư lấy hết can đảm, “Tiệm rượu này cháu chưa nói sẽ không mở tiếp, trước cửa tiệm vẫn là nhà cháu, mời thím đi chỗ khác.”
Trong nháy mắt, sắc mặt Vương thẩm biến đổi, cười mỉa nói: “Tiệm rượu này của ngươi đã bị người ta trộm sạch, còn mở tiếp? Đừng nói giỡn, ta khuyên ngươi chi bằng nhanh lấy khế đất ra mà bán, biết đâu gom được ít của hồi môn!”
Vãi lúa! Đúng là cái loại mặt dày mày dạn! Đỗ Tam Tư tối sầm mặt lại, “Vương thẩm! Ta kính ngươi là trưởng bối mới ôn tồn nói chuyện, mẹ ta bị bệnh không có tiền chữa trị là vì sao trong lòng ngươi tự biết. Ngươi không sợ nửa đêm mẹ ta tới tìm ngươi sao?!”
Nàng cao giọng quát khiến Vương thẩm đột nhiên hoảng sợ, hai bên hàng xóm đứng hóng chuyện đều ngẩn người.
Người qua lại trên phố thấy chuyện hấp dẫn liền đứng lại hóng hớt, ánh mắt tò mò nhìn Vương thẩm.
Mọi người sống cùng dãy phố, có chuyện gì mà không biết, nhưng hôm qua tiệm rượu gặp chuyện, mọi người cũng nghe thấy đồn đại.
“Sao lại cãi nhau thế?”
“Bà Vương lại bắt nạt người, ngươi nhìn đi, bày hết hàng ra trước cửa nhà người ta, làm như là của nhà mình ấy?”
“Sao vừa rồi nghe như là cái chết của bà nương Đoàn gia có điểm kỳ lạ……”
Vương thẩm sửng sốt một lúc, ngay sau đó liền đứng bật dậy, bà ta cao hơn Đỗ Tam Tư một cái đầu, bộ dáng hung thần ác sát, khắc nghiệt kích động khiến hai chân Đỗ Tam Tư không tự chủ được run như cầy sấy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ruou-nuong-tu-nhat-gan/4598717/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.