Edit: OnlyU
Tạ Miên và Mục Yêu ngồi xổm dưới đất kiểm ra hai bộ da người kia.
Từ tóc đến móng tay, da đầu từng người đều rất chắc chắn, da mặt săn chắc căng mịn bóng loáng, không có chút vết rạn, giống như có thứ gì đó gặm cắn máu thịt và xương cốt của họ từ bên trong cho đến khi không còn gì.
Những người đến nhờ giúp đỡ chạy tan tác như ong vỡ tổ, chỉ có “bà lão” vừa khôi phục dáng vẻ trẻ trung là còn vịn cửa nhìn vào trong.
Phạm Lam liếc nhìn cô một cái, lúc tầm mắt hai người chạm vào nhau, cô đột nhiên co rúm lại lùi ra sau mấy bước, hai vai run run quỷ dị.
“Phạm Lam.” Tạ Miên không quay đầu mà gọi một tiếng.
Hắn khẽ hít một hơi, thả lỏng ngón tay đang bấu chặt vào cạnh bàn, áp chế Ngôn Linh đang điên cuồng lặp lại trong đầu và trái tim đau đớn mà khẽ bước đi tới.
“Ôi chao.” Phạm Lam ngồi xổm xuống cạnh Tạ Miên: “Tôi đã gặp người này rồi.”
Cậu nhìn gương mặt người dưới đất một lúc lâu, vừa nhìn Phạm Lam vừa không dám tin chỉ chỉ: “Chết thành như vậy rồi mà anh còn có thể nhận ra đã từng gặp?”
“Đừng làm rộn.”
“Trên mặt hắn có vết bớt, là tôi để lại cho hắn.” Phạm Lam giơ tay chỉ vào sườn mặt người đàn ông, quả nhiên trên mặt hắn có một vết bớt màu xám nhạt.
“Đời này hắn đầu thai được là do trốn từ địa phủ, nhảy vào đường hầm luân hồi.”
Lúc quỷ hồn này được đưa xuống địa phủ, cả người đầy ác ý, làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-truong-sinh/1354748/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.