Edit: OnlyU
Ban đêm, thành phố Sơn Giang đèn đuối sáng trưng.
Xe cộ chạy trên đường kéo ra quang ảnh thật dài hai bên đường, đèn xanh đèn đỏ thay phiên nhau chuyển màu, phác họa ra vài bức tranh mơ hồ.
Tạ Miên nhìn những vì sao trên bầu trời cao, bỗng nói: “Loài người chúng tôi thường nói, một ngôi sao trên trời chính là một người đã khuất, ở địa phủ các anh thì nói thế nào?”
Phạm Lam theo tầm mắt cậu nhìn lên trời: “Mỗi ngôi sao đều có một vị thần, mấy vạn năm qua, ở địa phủ hoặc là nhân gian đề bạt lên.”
Tạ Miên suy nghĩ một chút, thầm nghĩ cách nói này cũng hay, dù sao không giống khoa học phổ cập, mỗi ngôi sao là một hành tinh lạnh như băng, có người ở trên đó, thỉnh thoảng nhìn xuống, có lẽ còn có thể nhìn nhau từ xa.
“Phạm Lam, tôi có một câu muốn hỏi anh được không?”
Hắn quay đầu qua: “Em muốn hỏi về Thời Tuyết Chiết à?”
Tạ Miên hơi mất hứng, thầm nghĩ không chuyện gì có thể gạt được hắn. Nhưng nghĩ lại, người như Phạm Lam có không gì là không biết, vì vậy cậu gật đầu.
“Anh nói hắn là một tên phản đồ, Bạch Thất nói hắn rất khó giải quyết, xem ra nhiều năm như vậy, hắn luôn gây loạn nhân gian, dù là sinh hồn hay là quỷ đều bị hắn làm hại. Tại sao địa phủ không phái người đi bắt hắn?” Tạ Miên không quá hiểu cách thức hoạt động của địa phủ, nhưng làm hại nhân gian, dù sao cũng nên phái người đi giải quyết.
Phạm Lam ngẩng đầu lên.
Tạ Miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-truong-sinh/1354742/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.