Edit: Qiezi
Đại học Nam Thành có bề dày lịch sử lâu đời.
Trước đây nơi này từng là học đường, sau này thời kỳ chiến tranh cũng có không ít học giả, học sinh bị hành quyết ở đây, sau ba lần bị phá hủy thì trở thành căn cứ thí nghiệm.
Bên trong không biết có bao nhiêu oan hồn, cây hòe cổ lại là thứ rất hút âm khí, hòe cổ trong sân trường che kín một mảnh trời, là nhân chứng cho đoạn lịch sử kia.
Từ sau khi Tạ Miên gặp quỷ, mỗi lần đi ngang qua cái cây này đều cảm thấy oan hồn trên đó có thể đè chết cậu. Kỳ quái là lần này đi cùng Phạm Lam, âm linh trên cây hòe cổ yên tĩnh như đầu thai tập thể, cậu tò mò ngẩng đầu nhìn lên.
Sao lần này đổi thành bọn họ đang run rẩy?
Tạ Miên nhìn đến ngớ người.
“Trên người Triệu Bân là Quỷ Giáng, hoa bỉ ngạn không giải được, đến ký túc xá của Bao Hạo Văn trước đi.” Phạm Lam nói.
“À, ờ, ờ.” Mặc dù hơi lo lắng, nhưng người thường như cậu cũng không tiện khoa tay múa chân với người trong nghề, vì vậy cậu lấy di động gọi cho Triệu Bân, nói tạm thời không về ký túc xá.
Triệu Bân ở ký túc xá run lẩy bẩy, hắn thật sự bị Biện Minh dọa sợ, liên tục hỏi Tạ Miên đi đâu, có thể đi cùng không.
Cậu nhìn sang Phạm Lam, trưng cầu ý kiến của hắn, thấy hắn gật đầu, cậu mới nói: “Được, mày tới dưới lầu ký túc xá của Bao Hạo Văn, chúng ta cùng đi.”
Bởi vì Bao Hạo Văn tự sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-truong-sinh/1354727/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.