Edit: Qiezi
“Tránh đường, cảnh sát đây.”
Dây cảnh báo nhanh chóng được giăng ra, cách ly hiện trường vụ án và những người không liên quan, trong đó có một viên cảnh sát dáng người dong dỏng cao, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua đám sinh viên: “Có ai động tới thi thể không?”
“Không có.”
“Không có.”
“Ai dám động chứ, nhỡ đâu để lại dấu vân tay rồi nói rằng chúng tôi giết người thì sao? Chú cảnh sát, tụi cháu có xem phim, đồng nghiệp khoa giám định của chú có tới không? Cháu muốn xem lấy bằng chứng như thế nào, đẹp trai ghê, còn pháp y, pháp y có tới không?”
Người đàn ông liếc mắt nhìn sinh viên đang nói chuyện: “Bạn học, cậu đi nhầm phim trường rồi, thứ cậu đang diễn là phim HongKong, phiền phức phía trước là trái hay phải thì phải xem tình huống. Cậu về ký túc xá mở máy vi tính lên, muốn xem ai thu thập bằng chứng thì xem.” Hắn lại quay qua nói kháy với một cảnh sát trẻ tuổi: “Đúng là buồn cười.”
Hoa Tú Tú đến gần Tạ Miên, nhỏ giọng hỏi: “Theo cậu, Bao Hạo Văn tự sát hả?”
Tạ Miên: “Không biết, có phải hay không thì cảnh sát sẽ điều tra, chuyện này không thuộc phạm vi quan tâm của chúng ta, đoán mò không thể thay cho chứng cứ.”
“Ừ.”
Dây cảnh báo được giăng lên, hiện trường phải được phong tỏa, lúc cảnh sát phá án không cho phép những người không phận sự ở bên cạnh quan sát.
Tạ Miên chuẩn bị theo mọi người rời đi, đột nhiên bị Triệu Bân kéo lại: “Người anh em, che cho tao chút đi.”
“Hả?” Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-truong-sinh/1354723/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.