Đồng Thất hờ hững nhìn Mị Dạ, Mị Dạ miễn cưỡng nói: “Không có gì.” Đồng Thất nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì ngươi có thể phụ trách?” Mị Dạ cười hì hì nói: “Không có gì đâu, Thất công tử chẳng lẽ không có tin tưởng với chính mình sao?” Lông mày Đồng Thất có thể kẹp chết ruồi bọ rồi, y nói: “Không được, dù sao Ma đô cũng chưa từng có con người đi vào, dẫn hắn đi ta lo lắng.” “Ngô.” Mị Dạ trừng mắt lên.
“Không phải nói luôn luôn là người đầu tiên ăn cua sao? Hơn nữa người nọ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, ngươi sợ cái gì chứ?” Đồng Thất giống như phiền chán, y nói: “Hắn là nhân loại, là nhân loại không có năng lực gì, ngươi có biết không?” Mị Dạ trầm mặc, sau đó nói: “Hắn là phải độ kiếp đi? Nếu ngươi dẫn hắn đi, ta có thể cung cấp một chút manh mối.” Đáy lòng Đồng Thất liền dao động.
Mị Dạ lại cười cười ái muội, nói: “Kiếp này, chỉ sợ là không đơn giản đâu……” Đồng Thất hít sâu một hơi, nói: “Ngươi rốt cuộc vì cái gì mà muốn hắn phải đi Ma đô?” Mị Dạ dừng lại, trên mặt dần dần lộ ra biểu tình mê mang, cuối cùng hắn nói: “Ta không biết……nhưng là luôn có một cỗ lực lượng nói cho ta biết, hắn hẳn là nên đi vào trong đó.” Không lâu sau, Đồng Thất một mình tự đi đến trước Phật hiệu cùng Tố Phạm m của Thước gia, khi đó y mới hiểu được cái gì gọi là nguyên nhân duyên diệt, cái gì gọi là nhân quả tuần hoàn.
Có nguyên nhân tất có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-so-7/1338678/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.