🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)
Cả đêm vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cả đêm mây mưa thất thường, sau hừng đông hai người đều miễn cưỡng nằm ở trên giường không chịu động đậy. Chưởng quầy Ly dựa vào trong ngực Bạch Nham cầm một lọn tóc của hắn nghịch, Bạch Nham cười khẽ để nàng tùy ý nghịch ngợm.
Chưởng quầy Ly lấy tay chọc chọc lên lồng ngực rắn chắc của Bạch Nham, nói nhỏ:“Chúng ta cứ nằm như vậy không làm gì à?”
Bạch Nham cười xấu xa nói:“À, vậy nàng muốn làm gì?” Vừa nói một tay đã sờ đến bên eo nàng.
“Đừng nhúc nhích!” Chưởng quầy Ly đánh một cái lên đầu vai hắn, hung hăng nói,“Ta là hỏi chàng, còn hơn một ngày nữa chúng ta nên làm cái gì? Ta nghĩ hay là trở về núi Bình Đỉnh một chuyến xin cô cô giúp đỡ, mời cứu binh đến?”
“Như thế rất tốt, không bằng mời cô cô nàng rời núi, như vậy chúng ta sẽ không cần lo gì nữa.” Bạch Nham cười cười, ra vẻ thoải mái.
Chưởng quầy Ly liếc trắng mắt:“Nếu thật sự dễ dàng như thế thì ba trăm năm trước ta tội gì phải chật vật trốn vào núi tuyết, trực tiếp trở về núi Bình Đỉnh xin cô cô diệt trừ Thiên Khê không phải xong chuyện sao. Ta nhập ma nhiều năm như vậy, khiến cô cô mất mặt là việc nhỏ, còn phạm phải không biết bao nhiêu thiên quy thiên luật. Nếu cô cô thật sự rời núi thì chuyện đầu tiên phải làm đó là xử lý ta. Tam giới phân chia rõ ràng, không can thiệp vào chuyện của nhau, dù Thiên Khê làm loạn ở Ma giới thế nào thì chư thần trên trời cũng không thể nhúng tay, lại càng không liên quan gì đến núi Bình Đỉnh. Ta cùng lắm là mượn cô cô người đến trợ trận, nhưng không thể toàn dựa vào bọn họ tiêu diệt Thiên Khê.”
Lòng bàn tay Bạch Nham nhẹ nhàng mơn trớn lưng chưởng quầy Ly:“Nếu đã biết vậy thì đừng nghĩ đến những chuyện không thực tế kia nữa. Đừng nói Thiên Khê còn chưa cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận, thiên giới không xen vào. Khi hắn giải phong ấn, Ngọc đế phái ai tới trị hắn còn chưa biết được, sao ta có thể đem công lao trừ ma tặng không cho người khác được?”
Chưởng quầy Ly kéo một lọn tóc của Bạch Nham, nói:“Chàng muốn lấy công chuộc tội vậy nên đi đàm điều kiện với Ngọc đế trước đi.”
“Nàng không sợ ta đến thiên đình sẽ lập tức bị giam lại không về được sao?”
“…… Thôi đừng đi.” Chưởng quầy Ly nhích lại gần Bạch Nham.
“Nàng có trách ta không buông tha Thiên Khê nên liên lụy đến Tiểu Tuyền không?”
Chưởng quầy Ly tỳ cằm lên ngực Bạch Nham, tay thì cầm lọn tóc hắn xoắn xoắn:“Có gì mà trách, cho dù không phải Tiểu Tuyền Thiên Khê vì cởi bỏ phong ấn chắc chắn cũng sẽ tìm được chàng. So với Tiểu Tuyền hắn càng muốn bắt chàng để giải phong ấn hơn. Cho dù có giao đá Vô Sắc và Thanh Vũ ra chúng ta cũng chưa chắc được yên. Tổ vỡ há có trứng lành, ba trăm năm trước khi ta biết về phong ấn Ngũ Hành đã trốn Thiên Khê một lần, lần này chẳng lẽ còn có thể trốn hắn lần thứ hai sao? Thiên Khê mang theo đại kiếp nạn thiên hạ mà đến, sẽ có người phải ứng kiếp này. Chàng luôn miệng nói số trời, lần này chỉ sợ thật sự là kiếp số của đôi ta, nhất định phải cùng nhau ứng kiếp.”
Bạch Nham im lặng một chút, bỗng nhiên nâng hai má chưởng quầy Ly lên nghiêm túc hỏi:“Nếu có một cơ hội, tám trăm năm trước nàng có ngăn cản Viên Hạo ứng kiếp không? Làm theo ý muốn của riêng nàng, giữ hắn ở bên mình?”
“Ta đã nghĩ chuyện này rất nhiều lần, nghĩ rằng lúc trước nếu có thể ngăn hắn vậy ta có thể vui vẻ làm phu nhân tướng quân của hắn, qua một đời hạnh phúc yêu nhau ở bên nhau.”
Sắc mặt Bạch Nham dần dần trầm xuống, yên lặng nhìn chưởng quầy Ly không nói lời nào.
“Người ai cũng có lòng tham, đã có được rồi sẽ muốn càng nhiều. Nếu có thể cùng hắn yêu nhau một đời, ta nghĩ ta sẽ muốn kiếp sau của hắn, tam sinh tam thế, đời đời kiếp kiếp, ta chắc chắn sẽ lòng tham không đáy.”
Bạch Nham chưa bao giờ trực diện hỏi chưởng quầy Ly về chuyện Viên Hạo, hắn nghĩ rằng đã qua mấy trăm năm, nay nếu nàng tình nguyện ở bên hắn thì dĩ nhiên là nàng đã có thể vứt bỏ chuyện cũ để yêu hắn. Nhưng hôm nay không nhịn được hỏi xong, nghe xong đáp án của chưởng quầy Ly, trong lòng hắn đúng là oán hận ghen tị khó có thể khống chế.
Chưởng quầy Ly sao lại không biết Bạch Nham không thích nghe những lời này, nhưng những gì nàng nói là thật, nhìn sắc mặt Bạch Nham xanh mét, nhíu mày, khóe miệng bắt đầu giật giật, trong lòng nàng có một tia mừng thầm.
“Nếu thời gian có thể đảo ngược, nếu ta có thể lựa chọn lại một lần, nếu không có chàng, có lẽ ta sẽ dốc hết sức giữ Viên Hạo lại.” Chưởng quầy Ly khẽ nói.
Tay Bạch Nham nâng cằm chưởng quầy Ly hơi hơi run rẩy, chậm rãi buông lỏng ra, vẫn không nói gì, trong lòng khó chịu không nói nên lời.
Chưởng quầy Ly cầm tay Bạch Nham, vui cười nói:“Nếu chàng muốn hỏi, lúc này đây ta muốn giữ chàng lại hay muốn cùng chàng gánh vác mọi chuyện, vậy chàng đúng là vòng một vòng luẩn quẩn lớn, còn tự ghen tỵ với mình.”
Bạch Nham hơi kinh ngạc há miệng định nói, không đợi Bạch Nham nói, chưởng quầy Ly tiếp tục nói:“Ta biết năm đó ta không làm sai, chỉ là không dám gánh vác kết quả đối nghịch, ngay từ đầu đã biết rõ nhất định sẽ mất hắn cuối cùng vẫn không nỡ. Viên Hạo và ta nhất định vô duyên. Mà chàng không giống, chúng ta có thể ôm nhau như lúc này vậy ta chấp nhận tin tưởng thiên mệnh nhất định sẽ cho chúng ta ở bên nhau, cho dù không thể, ta cũng không có gì phải hối hận.”
Chưởng quầy Ly bỗng nhiên cười rộ lên:“Trận chiến với Thiên Khê không chỉ là quyết định của chàng mà còn là của chính ta, là ăn ý giữa hai ta. Không vì chúng sinh thiên hạ, không vì Tiểu Tuyền Thanh Vũ, chỉ vì sát cánh bên chàng, sống chết có nhau. Ha, có giống lời kịch trong tiểu thuyết không? Khuôn sáo lại khiến người ta buồn nôn. Vì sao chàng nói những câu buồn nôn này không thấy xấu hổ, mà ta lại thấy cả người không thoải mái nhỉ?”
Bạch Nham nhẹ giọng cười, lắc lắc đầu:“Những lời này quả thật giống bắt chước trong sách, nếu nàng dùng mười phần thật lòng có lẽ sẽ thấy thích hơn.”
Chưởng quầy Ly tiến đến trước mặt hắn hung hăng trừng mắt nhìn hắn, những lời như vậy nàng sẽ không bao giờ nói lại, hắn có thích nghe hay không! Chưởng quầy Ly đặt tay lên ngực Bạch Nham, há miệng ngậm lấy môi hắn, đầu lưỡi chậm rãi liếm liếm, mang tâm lý trả thù nàng nhẹ nhàng cắn một cái, mười phần là dụ dỗ.
Bạch Nham nuốt nước miếng một cái, một tay đỡ eo nàng ôm chặt, một tay mơn trớn từ bả vai nàng xuống. Sau một lúc hôn môi không rời, sau một lúc vỗ về trêu chọc khiến hai người không khỏi thở dốc. Chưởng quầy Ly không biết là cố ý hay vô tình mở ra hai chân ngồi trên eo Bạch Nham, vô cùng tự nhiên dụ dỗ hắn, hùa theo hắn. Bạch Nham hôn lên vành tai nàng, cắn cần cổ trắng noãn của nàng, khẽ nói:“Nói ta không đứng đắn, đối với yêu tinh như nàng còn có thể đứng đắn thì chắc chắn không phải đàn ông!”
Thực sắc tính dã*, không phải không có đạo lý
.
[*]Thực sắc tính dã: Ăn uống, sắc dục là bản tính
Bạch Nham không khỏi nghĩ: Nếu tám trăm năm trước Viên Hạo thấy được bộ dáng mê người này của Ly Du Dao, chỉ sợ cũng sẽ chìm đắm trong đó, sao có thể lựa chọn quyết định thanh cao như vậy!
Cảm giác được dục vọng thật lớn của Bạch Nham không thể nhịn được nữa, chưởng quầy Ly khẽ rên rỉ lộ ra vài tiếng cười duyên:“A ~ nhân gian có câu thơ là “Tình này nếu như đã mãi lâu dài, Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều?”[1], ha, quả nhiên là không nhìn thấu nha. Chúng ta dù có ngàn năm vạn năm vậy mà vẫn muốn tranh thủ một lát vui thích ngắn ngủi.”
Bạch Nham nghe xong cũng bắt đầu cười theo:“Chẳng trách Trụ vương vì Ðát Kỉ mà phế triều, ngày đêm tận tình, thật sự là không thể kháng cự.” Vừa nói hai tay cũng không nhàn rỗi, giữ lấy eo nhỏ của chưởng quầy Ly, phần eo dùng sức đưa dục vọng đã sớm cứng rắn đâm sâu vào.
“A!” Chưởng quầy Ly không khỏi kêu ra tiếng,“Bạch Nham, ừm, chàng nhẹ một chút!”
Thanh âm chưởng quầy Ly khe khẽ mềm mại tinh tế càng khiến Bạch Nham chăm chỉ cày cấy.
Cảm giác gắn bó hòa hợp này rất kỳ lạ, kỳ lạ tuyệt vời, là cảm giác thỏa mãn hoàn toàn tương phản với cảm giác bình tĩnh an nhàn lúc bọn họ dung hợp nguyên thần. Nếu dung hợp nguyên thần khiến bọn họ đều hóa thành nước hòa vào nhau, vậy giờ phút này bọn họ là đám lửa bùng cháy thiêu đốt cùng nhau.
Khi Chỉ Lan đến gọi bọn họ ăn sáng, bọn họ không lên tiếng trả lời. Đến gọi bọn họ ăn cơm trưa, vẫn không có người trả lời. Chỉ Lan suy nghĩ một lúc cuối cùng nghĩ rằng hai người bọn họ đã ra khỏi nhà, không biết lại đi đâu rồi.
Hai người cứ như vậy ngọt ngào ở bên nhau tận hưởng lạc thú trước mắt, đến khi bên ngoài nhà có người gõ cửa.
Bạch Nham hơi hơi chau mày, chưởng quầy Ly cũng cảm giác được người tới pháp lực có chút cao thâm, nói:“Ta muốn đi tắm rửa, chàng ra xem khách tới là ai.”
“Được, ta đi.”
Thật ra không cần mở cửa nhìn Bạch Nham cũng đã biết người tới là ai. Hắn vừa ra khỏi phòng vừa cởi bỏ vài tầng kết giới mạnh trong ngoài nhà, đi đến cửa vừa lúc mời khách vào.
“Sao lại tự mình đến đây?” Bạch Nham mở cửa mời nàng vào,“Xem ra thật sự xảy ra chuyện lớn.”
Bạch Doanh Chi vô cùng để ý chuyện Bạch Nham trộm đá Vô Sắc, vì tình cảm huynh muội lúc trước không đành lòng thấy chết mà không cứu, nhưng rồi năm trăm năm sau đó nàng vẫn không thể tha thứ chuyện ca ca mình tôn trọng sùng bái nhất bị hủy bởi tình yêu, quả quyết lựa chọn không gặp hắn. Nàng có thể giúp hắn một lần cứu mạng hắn, nhưng không cứu được trái tim hắn, không chữa được vết thương của hắn, nếu hết lòng quan tâm giúp đỡ vậy không gặp thì hơn.
Lúc trước Bạch Nham đột nhiên đến Bột Hải tìm nàng, nàng cũng hoảng sợ. Năm trăm năm chẳng quan tâm nhau, hắn xuất hiện chắc chắn là có nguyên nhân. Bạch Doanh Chi không chút nghi ngờ, vì thế sai người về Đông Hải tìm hiểu.
Lần này Bạch Doanh Chi không để ý đến chức trách, trái mệnh Ngọc đế một mình rời khỏi Bột Hải, hiển nhiên cũng không phải đến ôn chuyện.
Bạch Nham mời nàng vào, nói:“Vào trong nhà rồi nói.”
Bạch Doanh Chi gật đầu, đi theo Bạch Nham vào, đóng cửa lại Bạch Nham lại khởi động kết giới.
Theo Bạch Nham đi vào nội viện, Bạch Doanh Chi nhìn hắn nghi hoặc hỏi:“Khí trên người huynh…..”
Dù sao cũng là ca ca ruột, Bạch Doanh Chi thật sự rất quen thuộc với khí trên người Bạch Nham, nhưng từ lúc vừa rồi nhìn thấy hắn đến bây giờ, nàng đã nhận ra điểm khác kỳ lạ trên người hắn. Khí của Thủy linh thuần khiết đã trộn với một chút mùi thơm ngào ngạt, đây không phải vì ở chung lâu với người khác, mùi này không phải dính trên người Bạch Nham, mà là xen lẫn trong hơi thở của hắn, thật sự là chuyện lạ.
Bạch Nham nâng cánh tay lên ngửi ngửi, khẽ cười một tiếng:“Có lẽ là mùi của chị dâu muội.”
Bạch Doanh Chi giống như nghe thấy chuyện lạ không thể xảy ra, sững sờ hóa đá, nghẹn họng nhìn trân trối, ấp úng một lúc rốt cục cũng chỉ nói được hai chữ:“Chị dâu?”
Bạch Nham cười không đáp, vẻ hạnh phúc trên mặt không che giấu chút nào.
Bạch Doanh Chi hoàn toàn ngây người, hắn từng vì một cô gái người phàm gần như bị hủy thần hình, nay còn có ai có thể thay thế được cô gái kia, khiến cho hắn toàn tâm toàn ý lại yêu thêm lần nữa?! Lúc này đây chẳng lẽ lại thêm một lần tổn thương, một lần đau, một lần chết nữa sao?!
“Làm sao vậy?” Bạch Nham thấy Bạch Doanh Chi ngừng bước, quay lại nhìn nàng.
Bạch Doanh Chi đi lên, hỏi:“Nàng ta là ai?” Một người phàm là không thể đưa khí của mình hòa vào khí của Bạch Nham được, huống hồ còn là mùi hương ngọt ngào như vậy, nàng ta nhất định không phải người phàm.
“Gặp rồi chẳng phải sẽ biết sao.”
Bạch Nham đưa Bạch Doanh Chi vào sảnh chính, Chỉ Lan biết có khách đến vội vàng chạy tới xem. Bạch Doanh Chi nhìn Chỉ Lan, trong lòng thầm nghĩ cô gái này chẳng qua mới thành hình, khí trên người rất yếu nhưng có vài phần giống trên người Bạch Nham, chẳng lẽ là nàng ta?
Chỉ Lan là nương theo pháp lực của chưởng quầy Ly hóa thành hình người, đương nhiên khí sẽ có vài phần giống chưởng quầy Ly. Nàng bị Bạch Doanh Chi dùng ánh mắt đánh giá rất khó chịu, vì thế lấy cớ bưng trà đổ nước cho bọn họ rời đi.
“Đừng dùng ánh mắt bắt trộm này nhìn người ta, dọa Chỉ Lan chạy rồi kìa.” Bạch Nham thấy Bạch Doanh Chi hiểu lầm, cười nói,“Không phải muội ấy.”
Trong một căn phòng khác trong nội viện, chưởng quầy Ly ngâm mình trong nước tắm rửa, phát hiện Bạch Nham không chỉ đi gặp khách còn mở kết giới mời người vào, nghĩ rằng người này có chút lai lịch, nàng có nên đi gặp hay không?
Nghĩ nghĩ chưởng quầy Ly vẫn quyết định đi nhìn một cái, nhanh chóng thay đổi quần áo sạch sẽ nhanh nhẹn đi đến sảnh chính. Vừa nhìn thấy Bạch Doanh Chi nàng lập tức đã nhận ra.
“Long tam công chúa Đông Hải?”
Bạch Doanh Chi nhìn chưởng quầy Ly đi vào sảnh, khí trên người nàng đúng là khí trên người Bạch Nham, lần này tuyệt đối không sai!
“Cô biết ta?”
Chưởng quầy Ly ngồi xuống nói:“Từng nhìn thấy trong thần thức của Bạch Nham.” Khi đó, Bạch Doanh Chi vẫn còn là một tiểu cô nương.
“Bạch Nham?” Bạch Doanh Chi lấy giọng điệu kỳ lạ không được tự nhiên nhắc lại tên Bạch Nham rồi nhìn về phía hắn. Ngay cả thần thức cũng để nàng ta xem, người chị dâu này nàng không nhận không được rồi.
Chưởng quầy Ly cũng chậm rãi nhìn về phía Bạch Nham, cong khóe miệng hỏi:“Xem ra Bạch Nham quả thực không phải tên thật của chàng?” Chưởng quầy Ly cũng có chút nghi ngờ với cái tên Bạch Nham này, nhưng cũng không hỏi. Hắn mở miệng là nói dối, nàng tội gì so đo một cái tên với hắn.
Bạch Nham cười cười:“Long thái tử Đông Hải tên là Bạch Lạc Phi, chẳng qua năm trăm năm trước đã chết rồi. Bạch Nham chính là Bạch Nham.”
Chưởng quầy Ly hơi kinh ngạc, Bạch Lạc Phi? Tiện đà bật cười. Nàng nhớ rõ hắn từng dùng cái tên Lạc Phi này, nhưng lại ghép họ của nàng. Hắn muốn vào cửa nhà nàng? Rất tốt rất tốt.
Bạch Nham dường như có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng chưởng quầy Ly, chỉ cười nhẹ, ngược lại quay sang hỏi Bạch Doanh Chi:“Doanh Chi muội ngàn dặm xa xôi đến đây rốt cuộc là vì chuyện lớn gì?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.