Editor: mèomỡ
(http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)
Cả đêm vành tai và tóc mai chạm vào nhau, cả đêm mây mưa thất thường, sau hừng đông hai người đều miễn cưỡng nằm ở trên giường không chịu động đậy. Chưởng quầy Ly dựa vào trong ngực Bạch Nham cầm một lọn tóc của hắn nghịch, Bạch Nham cười khẽ để nàng tùy ý nghịch ngợm.
Chưởng quầy Ly lấy tay chọc chọc lên lồng ngực rắn chắc của Bạch Nham, nói nhỏ:“Chúng ta cứ nằm như vậy không làm gì à?”
Bạch Nham cười xấu xa nói:“À, vậy nàng muốn làm gì?” Vừa nói một tay đã sờ đến bên eo nàng.
“Đừng nhúc nhích!” Chưởng quầy Ly đánh một cái lên đầu vai hắn, hung hăng nói,“Ta là hỏi chàng, còn hơn một ngày nữa chúng ta nên làm cái gì? Ta nghĩ hay là trở về núi Bình Đỉnh một chuyến xin cô cô giúp đỡ, mời cứu binh đến?”
“Như thế rất tốt, không bằng mời cô cô nàng rời núi, như vậy chúng ta sẽ không cần lo gì nữa.” Bạch Nham cười cười, ra vẻ thoải mái.
Chưởng quầy Ly liếc trắng mắt:“Nếu thật sự dễ dàng như thế thì ba trăm năm trước ta tội gì phải chật vật trốn vào núi tuyết, trực tiếp trở về núi Bình Đỉnh xin cô cô diệt trừ Thiên Khê không phải xong chuyện sao. Ta nhập ma nhiều năm như vậy, khiến cô cô mất mặt là việc nhỏ, còn phạm phải không biết bao nhiêu thiên quy thiên luật. Nếu cô cô thật sự rời núi thì chuyện đầu tiên phải làm đó là xử lý ta. Tam giới phân chia rõ ràng, không can thiệp vào chuyện của nhau, dù Thiên Khê làm loạn ở Ma giới thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-pho-tay/1271817/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.