Bạch Nham ôm chặt chưởng quầy Ly nửa khắc không chịu buông tay, nói câu nào cũng ghé sát vào bên mặt nàng mà nói, làm đầu nàng hoàn toàn hỗn loạn không có cách nào suy nghĩ.
“Huynh buông ra trước đã nào.” Chưởng quầy Ly muốn đẩy Bạch Nham ra, thử hai lần đều vô dụng.
“Không buông.” Bạch Nham lại nhẹ nhàng hôn lên khóe môi chưởng quầy Ly một cái.
Chưởng quầy Ly xưa nay biết Bạch Nham vô lại, nhưng không ngờ rằng hắn lại vô lại như thế, lần này để hắn chiếm hết tiện nghi mất rồi.
“Nói chuyện đứng đắn, huynh buông ra đã.”
Bạch Nham lắc đầu:“Có chuyện gì đứng đắn cần nói ngay bây giờ sao?”
Chưởng quầy Ly liếc trắng mắt, hỏi:“Đá Vô Sắc còn ở trong cơ thể Mạc Trúc Tuyết? Vì sao huynh không sớm thu hồi lại?”
“Nếu ta thu hồi, nàng ấy không thể sống……”
“Thế không phải là huynh còn tình cảm với nàng ta sao!?” Chưởng quầy Ly tức giận nói.
Bạch Nham cười khẽ, nhìn nàng ghen tuông cực kỳ thích, nở nụ cười một hồi lâu mới giải thích:“Đá Vô Sắc một khi được lấy ra thiên đình sẽ cảm nhận được linh khí của đá Vô Sắc, tất nhiên sẽ phái người đến hạ giới thu hồi. Đến lúc đó nàng bảo ta trốn sao bây giờ? Nàng nỡ để ta bị bắt về, chịu hình lần nữa sao?”
Mặt Chưởng quầy Ly đỏ lên, sẵng giọng:“Không phải huynh gieo gió gặt bão sao? Giờ lại trách ta à?!”
“Ta nào dám.” Bạch Nham cười hỏi,“Chuyện đứng đắn của nàng hỏi xong chưa?”
“Cái gì?” Hắn hỏi như vậy là có ý gì?
Bạch Nham cười đến tà mị, ôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-pho-tay/1271796/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.