🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thanh Vũ nhìn Bạch Nham và chưởng quầy Ly, hỏi:“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Bạch Nham và chưởng quầy Ly đều sửng sốt, chợt đồng thời lắc đầu, không hẹn mà cùng trầm tư.
Tòng Tố, Thanh Vũ đi một chuyến đến Phong Đô, gặp gỡ yêu nữ Như Nhứ bênngười Phong Cơ, tư nàng biết được không ít tin tức, nhưng chút tin tứcnày không có cái nào liên quan đến Thiên Khê cả.
Ánh mắt Tòng Tố đảo qua Bạch Nham và chưởng quầy Ly, nghi ngờ trong lòng hắn càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nặng. Mới vừa rồi Thanh Vũ nói tin tức ở Phong Đô cho bọn họ, Như Nhứ chính là đồ đệ Phong Cơ, nhưngnhiếp hồn thuật của nàng ta đã khiến Tòng Tố không thể đối phó, may cóThanh Vũ không chịu ảnh hưởng, bọn họ mới có thể thăm dò tin tức ở BấtQuy Lâu. Nếu không có Bạch Bạch giúp đỡ, bọn họ cũng không thể an toànra khỏi Phong Đô. Một ngày một đêm này Tòng Tố quá mạo hiểm kích thích,cảm giác đó thật sự là không thể nói ra được, nay nhớ lại mồ hôi lạnhvẫn chảy ròng ròng. Dù như vậy nhưng Bạch Nham và chưởng quầy Ly dườngnhư cũng không quá để ý đến Như Nhứ, con rối binh hoặc là yêu quái cửathành, trong lời nói thậm chí còn không để Phong Cơ và quỷ mẫu Hỏa Linhvào mắt. Rốt cuộc hai người bọn họ có lai lịch thế nào mà lại không sợngàn năm yêu ma này?!
Bạch Nham luôn miệng nói mình đạo hạnh còn thấp, pháp lực yếu kém, nhưng Bạch Nham lại giữ một thanh bảo kiếm pháp lực mạnh mẽ, tuy rằng Tòng Tố không nhận ra kiếm Cự Khuyết, nhưng chính mắt hắn thấy Bạch Nham dùngkiếm Cự Khuyết chặt đứt một cánh tay nữ Bạt; Hắn có được râu Ứng Long,chí bảo như thế dường như hắn lại không quá để ý, tặng nó cho Tòng Tốxâu trì châu; Hắn đối với Phong Đô rõ như lòng bàn tay, rõ ràng rấtquen thuộc việc của Ma giới; Đủ loại biểu hiện của hắn rõ ràng nói choTòng Tố, hắn cũng không phải người tu đạo bình thường. Càng làm cho Tòng Tố sinh nghi là chưởng quầy Ly, nàng xinh đẹp khuynh thành, giống nhưthiên tiên, nhưng nàng lại mở cửa hàng quan tài, thử hỏi trong thiên hạcó cô gái nào có dũng khí làm chuyện như vậy? Nàng có thể đi theo BạchNham vào núi tuyết Tây Lĩnh đã chứng minh pháp lực của nàng không kém.Lúc đầu, Tòng Tố trọng thương hôn mê, Bạch Bạch đại chiến cùng hồ yêungàn năm ở ngoài cốc, nếu không có chưởng quầy Ly ra tay, chỉ sợ kẻ phải chết là Bạch Bạch. Mặc dù chưởng quầy Ly nói hồ yêu ngàn năm kia bịthương nặng, nên nàng mới có thể địch lại nó. Nhưng nhìn nàng hô hấp nhẹ nhàng bình tĩnh, rõ ràng là không cần tốn nhiều sức đã đánh bại hồ yêungàn năm kia, rốt cuộc đạo hạnh sâu đến mức nào?!
Chuyện khiến Tòng Tố bất an nhất không phải là phản ứng hôm nay của Bạch Nham và chưởng quầy Ly, bọn họ không thèm để ý quỷ mẫu Hỏa Linh muốnnhất thống Ma giới, không thèm để ý Phong Cơ mưu toan khơi mào tranhchấp, thậm chí không thèm để ý quần ma tụ tập ở Phong Đô sẽ loạn nhângian thế nào. Tâm tư của bọn họ dường như đều đặt lên người Thiên Khêhiện tại chưa rõ tung tích kia. Thiên Khê này rốt cuộc là yêu ma gì? Vìsao lại khiến cho bọn họ kiêng kị như thế, thậm chí còn vượt qua cả quỷmẫu Hỏa Linh và Phong Cơ? Một khi đã sợ hãi Thiên Khê như vậy, tội gìphải nhọc công đuổi theo manh mối vào tận Phong Đô? Trốn xa, vào thâmsơn cùng cốc không ai tìm được không phải tốt hơn sao? Rốt cuộc bọn họđang điều tra chuyện gì? Rốt cuộc là đang lo lắng sợ hãi cái gì?
Tòng Tố càng nghĩ trong lòng càng hốt hoảng, hắn tự biết pháp lực đạohạnh của mình kém xa Bạch Nham và chưởng quầy Ly, nếu có yêu ma khiếnbọn họ phải sợ hãi, thì hắn có thể giúp được gì? Nhưng hắn cũng biết nếu mình đã bị cuốn vào việc này, thì không thể nửa đường chạy trốn được.Chẳng qua, nếu thật sự phải liều mạng, ít nhất cũng phải để hắn chết cho rõ ràng.
“Đạo trưởng, lúc trước tiểu tăng đã hỏi ngài, ngài cũng đồng ý sẽ thànhthật, nhưng hôm nay mọi chuyện lại càng khó phân biệt, càng khiến ngườita khó hiểu, chẳng lẽ đạo trưởng còn muốn lừa chúng ta sao?” Tòng Tốhỏi,“Phong Đô, ta và Thanh Vũ đã tới, có thể hỏi thăm được cũng đã hỏithăm, chúng ta mạo hiểm tính mạng như vậy, đạo trưởng vẫn không thể giải thích mọi chuyện cho chúng ta sao?”
Bạch Nham giận dữ nói:“Không phải không muốn giải thích rõ ràng cho mọingười, mà là, ai, việc này chúng ta còn chưa hiểu được rõ ràng, khôngbiết giải thích thế nào nữa.”
“Làm sao có thể?” Tòng Tố cau này, không quá tin lời Bạch Nham nói.
Thanh Vũ nhìn Tòng Tố, nhìn Bạch Nham, lại nhìn chưởng quầy Ly, lại hỏi:“Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa?” Chưởng quầy Ly bỗng nhiên nói,“Yên lặng xemxét. Nay yêu ma quỷ quái âm ti tập hợp, trên đất Thục này yêu nghiệthoành hành, lấy lực lượng mấy người chúng ta, dù gặp một con giết mộtcon, gặp một đôi giết một đôi cũng chỉ như muối bỏ biển thôi, còn khiếncàng nhiều yêu nghiệt đến đối phó chúng ta, chẳng khác nào tự tìm đườngchết. Nếu quỷ mẫu Hỏa Linh muốn xưng bá Ma giới, Phong Cơ đương nhiên sẽ là người đầu tiên ngăn cản, vậy cứ để hai kẻ đó đấu pháp đi. Chúng tatham gia vào cũng chẳng có kết quả tốt, không bằng nghĩ cách bảo vệ dânchúng bình dân, miễn cho Phong Đô đại loạn trâu bò đánh nhau ruồi muỗichết.”
Tòng Tố đồng ý gật đầu.
Những lời này chưởng quầy vốn nói cho Tòng Tố nghe, hắn còn trẻ, tu hành còn chưa tới, vốn không nên nhúng tay vào chuyện giữa nàng và ThiênKhê. Huống hồ hắn cũng không có bản lĩnh đấy, không bằng giao cho hắnmột chuyện hắn có thể làm, cũng coi như tích đức .
“Ta biết có loại trận pháp có thể bảo vệ thành trấn, thôn xóm không bịyêu ma tập kích, có thể bảo về một chút dân chúng xung quanh Phong Đô.”
Tòng Tố nghe chưởng quầy Ly nói vậy, trong lòng vui vẻ, vội hỏi:“Khôngbiết chưởng quầy Ly có thể giao trận pháp này cho ta không?”
Chưởng quầy Ly mỉm cười nói:“Đây là đương nhiên. Nhưng trận pháp này cần người trông coi, không để yêu nghiệt từ bên ngoài phá hỏng. Hơn nữatrận pháp này có khuyết điểm lớn, nếu người phàm trong trận tự nguyệnrời khỏi trận pháp, ra ngoài sẽ không thể bảo vệ được, mà khi người đóbị yêu nghiệt tấn công, nhập vào thân thể con người đi vào trong trận,trận này cũng không có tác dụng. Cho nên bài trí trận này xong còn cầntiểu sư phụ ở lại Thục để bảo vệ.”
Tòng Tố không chút nghĩ ngợi liền gật đầu đáp:“Cứu một mạng người hơnxây bảy toàn tháp, huống chi là cứu vớt trăm ngàn dân chúng đất Thục,tiểu tăng chết muôn lần cũng không chối từ.”
Thanh Vũ nói xen vào:“Ta và Bạch Bạch cũng muốn giúp. Nhưng chưởng quầy Ly này, Bạch Bạch có thể đi vào trận này được không?”
“Nếu Thanh Vũ cô nương đồng ý giúp đỡ thì thật quá tốt. Thanh Vũ cônương hiểu được tiếng chim thú, nếu có yêu nghiệt đến, có tiếng chim hót thú gào báo động trước, đưa mọi người vào trận bảo vệ. Về phần BạchBạch, ta nghĩ nó phải chiếm được thân thể của con người mới có thể vàotrận này.”
“Chiếm thân thể con người?” Thanh Vũ rất khó hiểu,“ Chiếm thân thể con người như thế nào?”
“Có rất nhiều cách để chiếm thân thể con người, ta nghĩ Bạch Bạch hiểuđược . Nhưng nếu Bạch Bạch là yêu quái, nếu chiếm thân thể con ngườicũng sẽ gây ra chút thương tổn, chỉ cần không quá năm ngày, người bịmượn thân thể vẫn có thể chịu được, nhiều nhất mà hôn mê mấy ngày sẽphục hồi như cũ. Nhưng nếu thời gian quá dài, chỉ sợ hồn bay phách tán,từ nay về sau điên loạn thậm chí là mất mạng.”
Thanh Vũ nhìn Bạch Nham và chưởng quầy Ly, hỏi:“Chúng ta làm sao bây giờ?”
Thanh Vũ kinh ngạc một lúc mới giật mình gật đầu, sờ sờ Bạch Bạch, nói:“Tabiết, ta cam đoan Bạch Bạch sẽ không làm chuyện hại người.”
“Ừ.” Chưởng quầy Ly lại nói với Tòng Tố,“Bây giờ ta sẽ giao phương pháp bày trận cho tiểu sư phụ.”
Chưởng quầy Ly dùng một canh giờ giải thích cho Tòng Tố cách bày trận và các tài liệu có liên quan, lại lấy vài phù chú trấn yêu của Bạch Nhamgiao hết cho Tòng Tố.
Rồi sau đó bốn người lại thảo luận một lượt, quyết định Tòng Tố và Thanh Vũ ở lại giúp dân chúng Thục chống đỡ yêu tà xâm nhập, thuận tiện chú ý tình huống ở Phong Đô, nếu có gì lạ xảy ra thì dùng hạc giấy Bạch Nhamđể lại để liên lạc. Mà Bạch Nham và chưởng quầy Ly tiếp tục điều tratung tích của Thiên Khê, đợi bọn họ điều tra đầu đuôi sự việc, rồi trởvề gặp Tòng Tố Thanh Vũ thương lượng tiếp.
Chưởng quầy Ly và Bạch Nham rời khỏi núi tuyết Tây Lĩnh đã là nửa đêm canh ba, lại một ngày nữa trôi qua.
Trên đường chưởng quầy Ly vẫn không để ý đến Bạch Nham, khiến Bạch Nhamkhông hiểu sao có chút hốt hoảng. Yên lặng quá lâu, không khỏi muốn tìmchút chuyện để nói, chỉ cần chưởng quầy Ly mở miệng trò chuyện cùng hắnlà tốt rồi.
“Trận pháp nàng giao cho Tòng Tố là thiên hạ đệ nhất sát trận – Tru Tiên Trận giáo chủ Thông Thiên bày bố ngàn năm trước đúng không?” Bạch Nhamnói,“Nhưng không có bốn cán bảo kiếm Tru Tiên, Lục Tiên, Hãm Tiên, Tuyệt Tiên làm trụ trận mà thay bằng bùa chú của ta thì uy lực của nó cũngkhông bằng một phần vạn Tru Tiên Trận.”
Chưởng quầy Ly thản nhiên liếc Bạch Nham một cái, nói:“Chỉ là đuổi yêumà thôi, cần gì dùng đến sát trận như Tru Tiên Trận chứ. Huống chi trậnnày chỉ dùng để bảo vệ dân chúng, đâu phải dùng để huyết tẩy thànhtrấn.”
“Ta chỉ không ngờ Tòng Tố lại nghe lời nàng như vậy, ngay cả Thanh Vũ cũng tự nguyện ở lại Thục.”
“Người nói dối lừa bọn họ, nghĩ cách thử bọn họ là ngươi chứ đâu phảita. Huống chi Tòng Tố cũng không phải kẻ ngốc, mãng phu, hắn có lònghàng yêu phục ma, phổ độ chúng sinh, không có nghĩa là mạng của hắnkhông đáng một đồng có thể tùy ý hy sinh, giữ người có ích làm việc cóích, tu vi của hắn cũng không đơn giản. Về phần Thanh Vũ sao, nàng từnhỏ lẻ loi hiu quạnh, giờ có Tòng Tố đáng giá để người ta tín nhiệm dựavào, đương nhiên là muốn đi theo. Huống chi nàng còn muốn biết rõ thânthế của mình, tự nàng đi thăm dò là mò kim đáy bể, không bằng chờ chúngta giúp đỡ nàng điều tra tốn ít thời gian và sức lực.”
Oa, cuối cùng nàng cũng nói chuyện với hắn rồi, trong lòng Bạch Nhamlén thở phào, còn nói thêm,“Tòng Tố có thể cứu vớt chúng sinh không phải nhờ nàng sửa lại Tru Tiên Trận sao, có thể sửa trận pháp tuyệt sát nàythành trận phòng ngự thật đúng là quá lợi hại.”
“Hừ, không cần ngươi khích lệ.” Chưởng quầy Ly vốn tinh thông kỳ môn độn giáp thuật, lại giỏi hành binh bày trận, nhưng lâu rồi không dùng,chính nàng cũng suýt quên. Bạch Nham khen nàng như vậy chẳng khác nàochâm chọc nàng.
Bạch Nham bỗng nhiên cười khẽ, nói:“Ta khen nàng, không phải vì nàng sửa lại Tru Tiên Trận, mà vì nàng chịu giúp những người phàm bé nhỏ như con kiến kia. Nàng luôn nói mặc kệ, nhưng chuyện tới trước mắt nhất định sẽ ra tay cứu vớt, quả thật là có tấm lòng nhân từ. Ta bỗng nhiên khônghiểu, vì sao lúc trước nàng lại nhập ma đạo?”
“Ngươi thích xen vào việc của người khác như vậy, vì sao ta thành machẳng lẽ ngươi không biết sao?” Nhớ tới Bạch Nham đã từng đến tháp LinhLung điều tra chuyện cũ của nàng, chưởng quầy Ly tức không có chỗ phát,hung hăng nói,“Không phải ngươi đã điều tra rõ ràng từ sớm rồi sao? Hỏinhiều vậy làm gì?!”
“À…… Này, là ta sai rồi.” Bạch Nham mang theo vài phần khẩn cầu nói,“Batrăm năm trước lúc mới gặp, ta nào biết rằng nàng không phải là yêu mađại ác đại tà, sao có thể dễ dàng tin nàng cứu nàng được. Nay ba trămnăm đã qua, ta đương nhiên hiểu rõ bản tính của nàng, đương nhiên là tin nàng. Nợ cũ từ ba trăm năm trước, chẳng lẽ bây giờ nàng muốn thanh toán với ta sao?”
“Đúng, bây giờ ta muốn thanh toán rõ ràng với ngươi đấy!” Chưởng quầyLy kiên quyết nói,“Ngươi, Bạch Nham, lão đạo chết tiệt, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lai lịch thế nào? Vì sao lúc trước nhúng tay cứu ta?Giờ vì sao lại phải nhúng tay vào chuyện của Thiên Khê?! Nếu ngươi không nói rõ ràng, vậy chúng ta tốt nhất là mỗi người đi một ngả!”
“Này…… nàng muốn ta bắt đầu nói từ đâu!”
“Hừ, từ đâu cũng được, chỉ sợ ngươi không nói thôi!”
“Này…… Ta…… Không thể!”
“Không thể, hừ, không thể thì không thể đi.” Chưởng quầy Ly bỗng nhiêncười cười, nói,“Không cùng chí hướng không cùng đường [1], đạo trưởngBạch Nham cứ tiếp tục tu hành đi, ta không quấy rầy.”
Dứt lời, chưởng quầy Ly lắc mình rời đi, trong lòng Bạch Nham cuống lên, vội đưa tay giữ chặt nàng lại:“Trên người nàng còn có sáu tầng phongấn, nếu lúc này gặp phải Thiên Khê hoặc Vân Nhai, làm sao thoát được?Nàng tức giận thì cứ tức giận, nhưng đừng lấy tính mạng của mình rađùa!”
“Ai cần ngươi lo!” Chưởng quầy Ly dùng sức vung tay nhưng không hất tay Bạch Nham ra được,“Buông ra!”
“Ta nói, ta nói, ta nói là được chứ gì? Về nhà trước, về nhà, nàng hỏicái gì ta đáp cái nấy, thế đã được chưa?!” Chưởng quầy Ly muốn đi, BạchNham không chịu, nhưng thật sự bắt hắn nói thật, vậy cũng không dễ dàng. Nợ cũ mấy trăm năm hai ba câu sao có thể giải thích rõ ràng được, trước cứ đưa chưởng quầy Ly về đã, mọi chuyện từ từ thương lượng sau.
Chưởng quầy Ly liếc mắt nhìn Bạch Nham, trong lòng hắn nghĩ gì chẳng lẽnàng không biết sao. Chẳng qua tuy trong lòng nàng có giận có tức cũngcó bất an. Bạch Nham nói không sai, bằng sức mạnh của chưởng quầy Ly vốn không đấu lại Thiên Khê Vân Nhai, huống chi trên người nàng còn có sáutầng phong ấn. Trước lúc Bạch Nham cởi bỏ phong ấn trên người nàng, nàng vốn không có thực lực đấu với Thiên Khê. Lùi một bước tính sau, giờnàng bỏ đi chính là hành động theo cảm tính, cuối cùng vẫn sẽ hại chínhmình. Sống hơn một ngàn năm tính tình của nàng đã bớt phóng túng khôngít, tính tình cũng không vội vàng xao động như trước nữa. Ứng phó vớiThiên Khê, có thêm Bạch Nham vẫn là sự trợ giúp không nhỏ. Cho dù làgiận hắn tức hắn hay hận hắn, chẳng thà lợi dụng hắn thì hơn, huống chiBạch Nham cũng vẫn luôn tình nguyện. Nghĩ như vậy, cuối cùng chưởng quầy Ly cũng tự tìm cho mình được một lý do tiếp tục ở lại bên Bạch Nham.
Một lúc lâu sau, chưởng quầy Ly mới nói:“Được, trở về nói sau.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.