Chưởng quầy Ly trợn mắt nhìn Bạch Nham đến gần, rồi không chống đỡ nổi quỳ rạp xuống đất, nặng nề thở dốc.
“Vì sao không đợi ta đến?” Bạch Nham đứng bên chưởng quầy Ly, từ trên cao nhìn xuống nàng, lạnh lùng hỏi.
“Hừ! Biết rõ còn cố hỏi!”
Bạch Nham nhìn nàng suy yếu thở dốc, yên lặng một lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn hồ nước, ngọn lửa màu vàng đã tắt rồi.
Chưởng quầy Ly nhìn thoáng qua Bạch Nham, cắn chặt răng, dùng chút sứclực cuối cùng nói:“Ngươi có đến sớm cũng không giúp được Tiểu Tuyền,muốn qua một kiếp này phải dựa vào chính hắn.”
“Nàng thật đúng là nhẫn tâm, lại lấy Tam muội chân hỏa thiêu hắn.” BạchNham nhẹ nhàng nói một câu giống như đang nói đùa với chưởng quầy Ly chứ không có nửa phần trách nắng, hắn bỗng nhiên cúi người nói:“Ta tuykhông giúp được Tiểu Tuyền, nhưng ít nhất sẽ không để nàng bị thương.”
Chưởng quầy Ly trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Nói ra những lời nhưthế tự ngươi không cảm thấy buồn nôn sao? Nếu ngươi đã cướp được tinhnguyên thì cần gì phải giả vờ giả vịt như vậy?!” Dứt lời nàng hóa thànhmột làn khói nhẹ bay đi mất.
Bạch Nham hô:“Nàng mặc kệ Tiểu Tuyền à?”
“Không quản được!” Giọng chưởng quầy Ly văng vẳng trong không trung, nhưng người đã đi xa mất rồi.
Bạch Nham bất đắc dĩ thở dài, chỉ có thể ngồi ở bên hồ chờ cho đến khilửa trên mặt nước tắt hẳn, chờ Đỗ Tuyền biến thành người bò lên bờ. Bạch Nham dùng đạo bào của mình quấn quanh Đỗ Tuyền rồi đưa về nhà.
Sau khi về nhà, Đỗ Tuyền vẫn mê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-quan-tai-pho-tay/1271764/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.