Nói chung, cuộc sống hộ lý của tôi cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.
Ông chủ Bùi có tiền, ở bệnh viện tư, nhân viên y tế còn nhiều hơn bệnh nhân.
Tôi và hai đại ca vệ sĩ chia nhau ở hai gian phòng bên trái và phải phòng bệnh, để thuận tiện chăm sóc 24/24.
Bùi Thiên Cương nhiều tiền, ít chuyện, tính tình tuy hơi gắt gỏng nhưng dỗ chút là được.
Hai anh vệ sĩ cũng rất hợp gu tôi.
Hai người họ là anh em, bình thường mặc vest đen và đeo kính râm, dáng người cao to mạnh mẽ, thực tế thì một người thích hóng hớt, một người giả đứng đắn.
Trong vòng một tuần, tôi đã trở thành anh em tốt với họ.
Mỗi đêm đấu địa chủ tôi có thể thắng được tiền của một thỏi son.
Với tình trạng vết thương của Bùi Thiên Cương, bình thường 1-2 tuần có thể xuất viện.
Nhưng đại ca hơi có vẻ khác người, mỗi ngày không phải đau chỗ này thì ngứa chỗ kia, nằm viện một tháng vẫn cần tôi đút cơm cho.
Để làm người chăm sóc cho anh ấy, tôi đã mất công việc chưa chính thức của mình.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đại ca trả tôi phí chăm sóc.
Một tháng một vạn rưỡi, bao ăn bao ở ngủ phòng riêng.
Nói thật, nếu không phải sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân từ bé, giáo dưỡng của tôi không cho phép, tôi cũng muốn đánh lén anh ta một gậy vào ban đêm để cho anh ta ở thêm hai tháng.
…
Thứ bảy.
Sinh nhật bạn thân Tiêu Tiêu của tôi, hai hôm trước cô ấy thần thần bí bí nói cho tôi, đến lúc đó hẹn nhau ở quán bả Miami, có trai đẹp.
Tôi không quan tâm lắm: “Đẹp trai thế nào?”
Cô ấy có biết rằng tôi đã cùng ăn cùng ở với một anh chàng giàu có và đẹp trai hàng ngày trong một tháng qua không?
Song.
Ảnh được gửi qua, tôi nhận ra mình vẫn còn trẻ.
Anh chàng đẹp trai con lai, cực giống với Justin Bieber.
Tôi bèn gõ chữ lại ngay: “Hôm nay đợi tao, không gặp không về.”
Tắt điện thoại, tôi đến phòng bệnh của Bùi Thiên Cương.
Nhận “phí nghỉ việc”, tôi lặng lẽ trở về phòng thu dọn đồ đạc.
Lúc sắp đi, vẫn không kìm lòng được gõ cửa phòng bệnh của Bùi Thiên Cương.
“Vào đi.”
Lúc đẩy cửa bước vào, người này đang đứng trước cửa sổ nhìn về phía xa xăm.
Anh ấy quay đầu lại nhìn tôi, “Có việc gì thế?”
Tôi gật đầu, trước khi rời đi tự tiến cử bản thân, “Anh ơi, sau này nếu như bị thương gãy xương nữa, nhớ tìm em nha, gãy chân, gãy tay, em đều có thể phục vụ hết.”
Bùi Thiên Cương: “... Cút.”
“Được rồi.”
Tôi nhanh chóng đi ra, thuận tiện đóng cửa lại.
Nhưng khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, có một đám mây đen bao phủ trái tim tôi.
Thật ra.
Vừa nãy tôi muốn nói, nếu như có chuyện gì nhớ liên lạc với tôi, không có việc gì cũng có thể tìm tôi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]