9.
Nói chung, cuộc sống hộ lý của tôi cũng không quá khó khăn như trong tưởng tượng.
Ông chủ Bùi có tiền, ở bệnh viện tư, nhân viên y tế còn nhiều hơn bệnh nhân.
Tôi và hai đại ca vệ sĩ chia nhau ở hai gian phòng bên trái và phải phòng bệnh, để thuận tiện chăm sóc 24/24.
Bùi Thiên Cương nhiều tiền, ít chuyện, tính tình tuy hơi gắt gỏng nhưng dỗ chút là được.
Hai anh vệ sĩ cũng rất hợp gu tôi.
Hai người họ là anh em, bình thường mặc vest đen và đeo kính râm, dáng người cao to mạnh mẽ, thực tế thì một người thích hóng hớt, một người giả đứng đắn.
Trong vòng một tuần, tôi đã trở thành anh em tốt với họ.
Mỗi đêm đấu địa chủ tôi có thể thắng được tiền của một thỏi son.
Với tình trạng vết thương của Bùi Thiên Cương, bình thường 1-2 tuần có thể xuất viện.
Nhưng đại ca hơi có vẻ khác người, mỗi ngày không phải đau chỗ này thì ngứa chỗ kia, nằm viện một tháng vẫn cần tôi đút cơm cho.
Để làm người chăm sóc cho anh ấy, tôi đã mất công việc chưa chính thức của mình.
Xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, đại ca trả tôi phí chăm sóc.
Một tháng một vạn rưỡi, bao ăn bao ở ngủ phòng riêng.
Nói thật, nếu không phải sinh ra dưới lá cờ đỏ, lớn lên trong gió xuân từ bé, giáo dưỡng của tôi không cho phép, tôi cũng muốn đánh lén anh ta một gậy vào ban đêm để cho anh ta ở thêm hai tháng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-massage-chan-chau-vang/2954574/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.