Edit: Subo
Beta: Jiang
Lúc Tô Anh tỉnh lại thì đã ở bệnh viện. Vì điên cuồng chạy trốn nên cô đã sốt cao làm cơ thể vô cùng mệt mỏi, thậm chí người cô còn hơi đau. Có thể là do trong quá trình đang chạy trốn không cẩn thận té ngã bị thương.
Đêm qua lúc cô chạy ra, sau đó bị người ta đuổi theo, cô liều mạng chạy thì lại gặp Triệu Vũ, anh ta...
Tô Anh đột nhiên bịt chặt môi.
Tuy rằng cô bị sốt đến thần chí không rõ, ký ức cũng mơ hồ. Nếu không phải vì có tâm của thực vật chống đỡ, chắc cô đã sớm ngất xỉu, nhưng chuyện Triệu Vũ hôn cô, cô lại nhớ kỹ. Càng nhớ rõ hơn là chuyện anh ta ôm chặt lấy cô, làm cho cơ thể cô dù chết lặng cũng cảm thấy đau.
Sau đó, Khương Triết cũng tới làm kí ức của cô càng thêm mông lung, không nhớ rõ.
Cô nằm một lát thì Lưu Vận vào cửa nhìn thấy Tô Anh tỉnh lại. Đôi mắt cô ấy đỏ lên, lập tức chạy tới: "Cậu làm tớ sợ muốn chết!"
Tô Anh cười cười: "Không phải tớ không có việc gì rồi sao? Cậu mà khóc thì mũi sẽ đỏ lên đấy, tớ không chịu trách nhiệm đâu."
Giọng cô nói ra khàn khàn như là bị xé rách.
Lưu Vận lập tức đưa cho cô một ly nước ấm, nâng giường bệnh lên một nửa: "Giọng cậu bị khàn rồi, nhớ phải uống nhiều nước hơn đi. Đợi chút tớ kêu mẹ tớ hầm cho cậu ít tuyết lê đường phèn."
"Không có việc gì, tớ uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-hoa-cua-to-anh/2070681/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.