🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khương Quyển Nhu bị Hàn Minh Vũ thả xuống giường, cô nhíu mày, anh ta là có nhớ cô còn bị thương hay không? Cái đồ thô bạo này, không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả? Quyển Nhu thở ra từng hơi khó khăn, trông sắc mặt tái nhợt.

Hàn Minh Vũ lạnh lùng, ánh mắt sát khí soi thẳng vào gương mặt đẹp mà không đẹp của Quyển Nhu, tâm can cô ta luôn trái ngược với nhan sắc mà cô ta có, Hàn Minh Vũ cất giọng cảnh cáo:

" Ở yên trong này cho tôi, nếu cô còn ngang bướng tôi sẽ xích luôn cô vào giường."

Khương Quyển Nhu khó tin nhìn chằm chằm Hàn Minh Vũ. Cái tên này, anh ta có bệnh sao, tại sao lại muốn xích cô lại chứ? Bực mình quá đi, tự dưng lại phải đối diện với hạn người này, Lý Nghệ Hân cô ấy đã quá xui xẻo khi kết hôn với anh ta rồi.

Hàn Minh Vũ nhận thấy Quyển Nhu có vẻ đã nghe lời thì mới xoay người bỏ đi, lúc anh ra đến bên ngoài thì cánh cửa phát ra âm thanh kịt một cái. Khương Quyển Nhu ngỡ ngàn, âm thanh đó nghe rất giống cửa bị khóa ngoài, ái za.. nếu vậy thì không thể được, cô còn phải đến bệnh viện tìm thân thể của mình, Hàn Minh Vũ anh không thể khóa. 

Khương Quyển Nhu cố gắng ngồi dậy, vết mổ của cô đau buốt, cô ê ẩm nhưng vẫn ráng đi đến cửa, bàn tay vặn vặn mấy cái. Trời ơi! Hàn Minh anh ta thật sự đã khóa cửa.

" Hàn Minh Vũ, Hàn Minh Vũ, anh mau mở cửa ra, mở cửa ra cho tôi, Hàn Minh Vũ."

Quyển Nhu đập cửa : " Hàn Minh Vũ, anh mà còn không mở cửa thì tôi sẽ gọi cho anh Nghệ Hoành, tôi sẽ mách với anh ấy là anh ức hiếp tôi, Hàn Minh Vũ anh có nghe không, mở cửa ra, tôi phải ra ngoài."

Tiếng kêu của Quyển Nhu oanh lên khắp nhà, Hàn Minh Hạ đang ăn trái cây với ba mẹ thì nhức hết cả đầu, Hàn lão gia và Hàn phu nhân không hiểu chuyện gì, nhưng cũng nghĩ chắc Nghệ Hân lại đang muốn phá phách Minh Vũ nên mới kêu gào như vậy.

" Anh hai thật khổ thân." Minh Hạ bức xúc nói.

Hàn Minh Vũ ngồi ở ghế sopha của phòng khách, đôi chân vắt chéo thư thả gọi điện thoại: 

" Bác sĩ Kha, phiền cô đến Hàn gia một chuyến..."

____________

Tại Lý gia:

Lý Nghệ Hoành về nhà, Lý phu nhân đã dặn dò đầu bếp làm nhiều món ngon. 

Trên lầu, Vân Lục nhìn thấy Lý Nghệ Hoành, trong lòng nảy sinh rất nhiều ý niệm, ở Lý gia anh ấy là người tốt với cô nhất, nhưng cũng là người mà cô muốn né tránh. 

Tại sao cô phải né tránh anh ấy chứ? Từ khi sinh ra cho đến khi cô 17 tuổi mới được nhận về Lý gia, một thiếu nữ mới lớn như cô lần đầu tiên gặp Lý Nghệ Hoành trái tim đã bị lệch nhịp, tuy rằng nói đó là anh hai của cô, nhưng cảm xúc trong cô lại hoàn toàn ngược lại. Anh ấy trước mặt cô hoàn toàn là một người đàn ông, nhưng như vậy lại là loạn luân.

Vân Lục siết chặt lòng bàn tay, thầm trách ông trời đã để anh ấy là con của Lý lão gia.

Lý Nghệ Hoành ngồi xuống ghế " Mẹ, Nghệ Hân có gì kỳ lạ khi tĩnh lại không?" 

Lý phu nhân mỉm cười: " Nó thì có thể lạ gì chứ? Ơ...nhưng mà." Lý phu nhân đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

" Nhưng sao ạ?"

Lý phu nhân nói: " Lúc mẹ bảo về Lý gia, Nghệ Hân lại không chịu, cứ một mực muốn về Hàn gia, lại còn rất tình cảm với Minh Vũ, mẹ thấy cũng lạ, khi hai đứa về Lý gia mẹ không hề thấy Nghệ Hân như vậy với Minh Vũ, nó không mỉa mai chọc phá Minh Vũ thì thôi, chứ nào có ngọt miệng mà nói chuyện."

Lý Nghệ Hoành ngạc nhiên, anh suy luận những gì Lý phu nhân nói, Nghệ Hân rất khác lạ, em gái anh sao lại trở nên ngọt ngào với Hàn Minh Vũ nhanh chóng như vậy. Có gì đó rất không đúng, nhưng anh không biết phải lý giải như thế nào.

" Nghệ Hoành, có gì không ổn sao con?"

" À không, con chỉ đang lo cho Nghệ Hân thôi." Lý Nghệ Hoành cười trừ.

" Thôi con đi tắm đi rồi dùng cơm với ba mẹ."

" Vâng, con đi đây."

Lý Nghệ Hoành bước đi nhưng cảm giác về sự thay đổi đột ngột của Lý Nghệ Hân vẫn khiến anh còn khuất mắt trong lòng.

____________________

Quyển Nhu nằm trong phòng, cô vừa đau vừa tức, thân thể đang ốm, chạy không nổi mà la cũng không nổi. Hàn Minh Vũ anh ta thật quá đáng, vợ bệnh mà cũng không chút xót xa, dù gì thì cô cũng bị tai nạn may mắn sống sót, à không là Lý Nghệ Hân may mắn, cô đây là chỉ mượn tạm cơ thể của người ta, nhưng vậy thì đã sao, trên đời này có người chồng nào lại đối xử mạnh bạo với người vợ đang bệnh như anh ta.

Quyển Nhu càng lúc càng mệt, mồ hôi hột ướt hết cả lưng, đột nhiên cánh cửa mở ra, một người nữ mặt áo trắng bước vào, đi bên cạnh là áo sơ mi màu xanh dương, anh ta là Hàn Minh Vũ. Quyển Nhu nâng mắt lên.

Hàn Minh Vũ đi tới, ngồi xuống bên góc dưới của giường cạnh đôi chân trắng nõn của Quyển Nhu, còn bác sĩ thì ngồi xuống ghế đế khám cho cô. 

Bác sĩ Kha cởi áo của Quyển Nhu để xem qua vết mổ, cô bắt đầu mở từng nút áo. 

Khương Quyển Nhu đỏ mặt, cô ngăn bác sĩ lại: " Khoang đã."

Bác sĩ Kha ngưng tay, cô theo đôi mắt của Quyển Nhu nhìn xuống Hàn Minh Vũ.

Bác sĩ Kha mỉm cười: " Cô ngại chồng mình sao?"

Khương Quyển Nhu chột dạ, cô rất muốn nói: anh ta là chồng nhưng lại không phải là chồng.

" Kha, cô tiếp tục đi." Hàn Minh Vũ nghiêm túc nói, xem như không có vấn đề gì.

Khương Quyển Nhu không muốn, cơ thể của cô tuy không phải là của cô nhưng cảm xúc là do cô cảm nhận, cởi áo trước mặt anh ta, sao mà cô làm được chứ.

" Hàn Minh Vũ anh ra ngoài một lát đi." Quyển Nhu nói.

" Khi nào khám xong thì tôi sẽ ra " Hàn Minh Vũ trả lời rất bình thản.

" Anh..."  Quyển Nhu ấm ức, nhưng Hàn Minh Vũ là thuận tình thuận lý, hiện tại cô là vợ anh ta, có muốn chối cái cũng không được, Quyển Nhu đành phải nén đi sự tức tối trong lòng.

Hàn Minh Vũ lại nói: " Nếu cô không để cho bác sĩ cởi áo xem vết thương, thì tôi sẽ giúp bác sĩ cởi áo cho cô đấy."

Quyển Nhu bị dọa, cô cắng răng nhẫn nhịn, đành nhắm chặt mặt, thôi kệ khám thì khám.

Bác sĩ Kha tiếp tục cởi áo, bộ ngực không phải hạng vừa của Lý Nghệ Hân lộ ra nguyên vẹn trước đôi mắt của Hàn Minh Vũ, nhưng trong ánh mắt đang nhìn của anh vẫn nguyên vẹn một sắc băng lãnh, chẳng thấy giao mà cũng chẳng thấy động. Bác sĩ Kha kiểm tra sau đó dùng băng gạc thấm máu, bôi lên một chút thuốc, cẩn thận băng lại.

Bác sĩ Khả sau đó đi ra ngoài cùng với Hàn Minh Vũ: " Bệnh nhân trải qua phẩu thuật cần phải được chăm sóc kỹ lưỡng, cô Lý thì đã vận động mạnh, cơ thể còn chưa khỏe hẵng đã xuất viện. Hiện tại thể trạng yếu do kích động từ vết mổ, có dấu hiệu của sốt, tôi khuyên nên đưa cô ấy nhập viện lại để kiểm tra kỹ lưỡng về tình hình sức khỏe."

Hàn Minh Vũ trầm mặc lắng nghe lời của bác sĩ Kha, trong lòng đang nghĩ Lý Nghệ Hân cô ta cố tình hành hạ bản thân rồi sẽ đỗ lỗi cho anh chăm sóc không tốt, cô ta sau khi bị tai nạn thì cũng mưu mô quỷ quyệt hơn trước rất nhiều.

-----

Quyển Nhu đang ngủ thì Hàn Minh Vũ bước vào, anh đi lại giường không phát ra một chút tiếng động, Quyển Nhu đang mê mang ngủ thì cả thân thể cảm thấy bị nâng lên.

" Hàn Minh Vũ, anh làm gì vậy?" Khương Quyển Nhu kinh ngạc nói.

" Theo ý cô, đến bệnh viện." Hàn Minh Vũ chậm rãi nói lên mấy chữ.

Quyển Nhu ngây ngươi, anh ta đúng là có bệnh rồi, quá khùng đi, lúc nảy một mực ngăn mình, còn đòi xích, đòi khóa, bây giờ hiển nhiên cho mình toại nguyện, Hàn Minh Vũ anh ta có uống thuốc mỗi ngày không nhỉ?

Hàn Minh Vũ bế Quyển Nhu xuống nhà, Hàn phu nhân liền hỏi:

" Minh Vũ, con đưa Nghệ Hân đi đâu vậy?"

Minh Vũ nghiêng qua trả lời: " Con đưa cô ấy nhập viện lại."

Hàn phu nhân lo lắng: " Nghệ Hân, con thấy không khỏe sao?"

Quyển Nhu chỉ gật nhẹ đầu, trước tiên cô cứ đến bệnh viện trước đã, sau đó mấy cái còn lại thì từ từ rồi tính.

---------

Khi đã đến bệnh viện, Hàn Minh Vũ dìu Quyển Nhu bước xuống, nhưng cô ngỡ ngàn nhìn logo của bệnh viện, đầu ốc liền hiện lên hai từ " Không phải.". 

" Hàn Minh Vũ, không phải là chỗ này." 

Theo phán đoán của Quyển Nhu, hiện tượng hoán đổi xảy ra chắc chắn là có một tương tác nào đó giữa cô và Lý Nghệ Hân, rất có thể là cả hai cùng nằm trong một bệnh viện, vì thế khi Hàn Minh Vũ đưa cô đến một bệnh viện khác thì Quyển Nhu đã phản ứng ngay.

" Tôi nói phải thì sao. " Hàn Minh Vũ nhếch miệng, cô ta đúng là giở đủ trò, nhưng vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn, để xem cô ta dày được cỡ nào.

" Minh Vũ, đến bệnh viện trước được không?"

" Bệnh viện trước? Tại sao?" Hàn Minh Vũ nâng mắt lên, ngạc nhiên đôi chút.

Quyển Nhu như đang khẩn nài: " Tôi quen ở đó hơn, chúng ta hãy đến đó đi."

" Bệnh viện này tốt hơn, trang thiết bị cũng hiện đại hơn, hồ sơ bệnh án của cô tôi cũng đã liên lạc với bệnh viên trước chuyển vào đây rồi." 

" Nhưng..tôi không thích bệnh viện này."

Hàn Minh Vũ thấy Quyển Nhu cứ nằng nặc đòi đến bệnh viện kia thì nảy sinh nghi ngờ, nhưng anh cũng không cho cô được như ý.

" Lý Nghệ Hân, lý gia chiều chuộng cô, nhưng tôi thì cô đừng có mơ." 

Hàn Minh Vũ lại nhấc Quyển Nhu lên, đi thẳng vào bên trong bệnh viện. Quyển Nhu vì quá mệt, sức không còn, nên chỉ nằm im trong vòng tay của Minh Vũ, cứ tưởng là anh ta đưa cô đến bệnh viện lúc trước, ai ngờ lại vào một bệnh viện khác, khổ thân cô quá đi.

Quyển Nhu lờ đờ nhìn Minh Vũ rồi từ từ nhắm mắt, đầu cô tựa vào bả vai ấm áp, hương thơm trên người anh ấy thật dễ chịu, tại sao tính cách lại không hề dễ chịu như thế.

Hàn Minh Vũ liếc nhẹ Quyển Nhu, cô ta chịu yên ổn sớm thì có tốt hơn không, bị thương mà cứ giở trò, bây giờ lại phải nhập viện, trong đầu cô ta chẳng lẽ không biết thế nào là sống tốt hay sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.