Edit: heka
Beta: 如意 Như Ý
Muỗi dù nhỏ thì cũng là thịt, dù Lâm Thành Phong không vui vì Tô Anh nghèo như vậy nhưng vẫn cầm một vạn kia đi đầu tư cổ phiếu, chỉ để lại cho Tô Anh chín mươi chín đồng.
Tô Anh cứ như vậy mà giao tiền cho anh, không chút nào để ý, giống như cực kì tín nhiệm anh.
Điều này làm cho Lâm Thành Phong ngây người một lúc lâu: "Em gái nhỏ, em cứ như vậy mà đưa tiền cho anh, không sợ anh tiêu hết sạch, thua luôn vốn gốc à?".
Tô Anh ngạc nhiên: "A?".
Cô chớp chớp mắt, khẽ nhíu mày, khó xử: "Thật sự nhỉ? Đây là tất cả tiền của em..."
"Ai da ai da, đừng nói nữa, anh biết, khẳng định là em muốn anh chơi thua hết tiền để sau đó chạy đi cậy nhờ Khương Tứ!". Lâm Thành Phong xua xua tay nói.
"Nhưng A Triết còn chưa về nước, muốn tìm anh ấy cũng không có biện pháp."
"Ai nói? Anh ấy đã sớm..." Họa là từ miệng mà ra! Lâm Thành Phong im miệng đúng lúc, xoay chuyển tròng mắt.
Tô Anh nhìn anh.
Lâm Thành Phong ho khan một tiếng, nói: "Anh ấy đã sớm có chuẩn bị, nếu em yêu cầu hỗ trợ, dễ như một bữa ăn sáng mà thôi!".
Lâm Thành Phong phóng khoáng thẳng tính, làm việc không ngừng giấu đầu hở đuôi, càng không giống Khương Triết - khóe miệng mỉm cười, trong mắt lại mang theo đao.
Nếu Lâm Thành Phong nói dối, Tô Anh liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Giống như hiện tại.
Đây là một cơ hội tốt, cô vẫn luôn tự hỏi làm cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-hoa-cua-to-anh/137338/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.