1
Ngoài cửa sổ tuyết bay đầy trời, trong phòng luyện đan cổ kính đơn sơ vẫn ấm áp như mùa xuân.
Chủ tiệm ngồi trước lò luyện đan cao bằng nửa người, tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào ngọn lửa dưới lò. Gã ngồi sát lại cực gần, ánh lửa phản chiếu lên má lên mặt gã, nếu đổi là người khác thì đã bị nóng đến mức không chịu nổi, nhưng trên mặt gã chẳng có một giọt mồ hôi nào chảy ra.
Một bàn tay trắng nõn từ sau lưng gã ló ra, ôm lấy cổ gã rồi kéo về phía sau, một giọng nói mang chút buồn bã truyền đến: "Đừng lại gần quá, ngộ nhỡ bị bỏng lửa thì làm thế nào?"
Gã chủ tiệm chớp chớp mắt, vỗ vỗ vào bàn tay đang níu trên vai gã, an ủi nói: "Không sao đâu, thì sẽ không cảm thấy đau".
"Chính vì ngươi không cảm thấy đau mới là có vấn đề". Một gương mặt đeo chiếc mặt nạ nửa mặt bằng bạc lộ ra khỏi bóng tối, tuy chỉ có nửa gương mặt lộ ra bên ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp, hai bờ môi có độ mỏng dày vừa vặn và phần cằm với đường nét tuyệt đẹp của đối phương.
Giọng nói của đối phương cũng êm ái dễ nghe: "Tại sao con người lại cảm thấy đau chứ? Là vì có thể cảm thấy đau, mới có thể bảo vệ tốt bản thân, lần sau sẽ không còn làm những chuyện tổn thương đến bản thân. Ví dụ như bị đao kiếm đâm phải, lần sau khi gặp đao kiếm đâm vào người thì sẽ phải biết cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-do-co-a-xa/1870922/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.