1
Mây đen che kín mặt trời, cơn cuồng phong nổi lên cuốn theo trận tuyết lớn đổ xuống, Thang Viễn xuống xe bus, có một cô lớn tuổi tốt bụng cùng trên xe gọi cậu vào căn nhà phía đối diện tránh gió tuyết nhưng cậu từ chối, siết chặt lại chiếc áo phao trên người, xác nhận hai xiên kẹo hồ lô và bánh ngọt trên người vẫn chưa rơi mất, rồi đội mũ trùm kín đầu đi ra ngoài trời gió tuyết.
"Ái dà! Người lớn nhà nào mà ác thế, bắt thằng bé một mình đi ra ngoài...". Tiếng làu bàu của bà cô bị gió tuyết thổi bạt đi, dần dần chỉ còn nghe thấy loáng thoáng. Thang Viễn lau tuyết bám trên mặt, lập tức gương mặt nhỏ bé đỏ ửng lên như trái táo vì lạnh.
Mỗi lần lên phố đi chợ cậu đều than thở vì sao mình lại ở một nơi hẻo lánh thế này, nhưng Thang Viễn chỉ dám giận mà không dám nói, chính cậu là người muốn ra ngoài, chẳng như vị tổ tông thần tiên thoát tục trong nhà cậu kia, mà dù sao cậu cũng không dám cho vị tổ tông đó ra ngoài!
Lại đội trời tuyết men theo đường núi đi một hồi lâu, Thang Viễn chỉ là một cậu bé mười tuổi, nhưng dù một mình đi đường núi cậu cũng không hề sợ hãi, thậm chí còn rất thông thuộc địa hình nơi đây. Cho dù tuyết lớn chắn tầm nhìn, cậu vẫn dễ dàng tránh được những ổ voi giữa đường hoặc những tảng đá sắc nhọn. Cậu đi sâu vào trong khu rừng thêm mười mấy phút nữa, sau khi đi vòng qua khu rừng rậm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-do-co-a-xa/1870909/quyen-3-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.