1
Năm 560 sau Công nguyên.
Cao Trường Cung cưỡi một con tuấn mã màu trắng, đứng trên một ngọn đồi, nhìn ra phía dãy núi nhấp nhô ở xa xa.
Tai nghe thấy tiếng vó ngựa đang lại gần, nhưng chàng biết lúc này đến tìm chàng chỉ có thể là thị vệ thân cận Hàn Diệp, nên không quay đầu lại.
"Vương gia". Hàn Diệp dừng ngựa sau lưng Cao Trường Cung, lùi lại nửa bước, không dám đứng ngang với vương gia.
"Đã đến lúc rồi hả?". Cao Trường Cung thở dài.
"Vâng". Dù Hàn Diệp không muốn, nhưng không thể không trả lời như vậy. Vương gia là tứ hoàng tử của Bắc Tề, tước Lan Lăng Vương do tiên đế phong, là anh trai của thánh thượng bây giờ. Thân phận tôn quý nhường ấy, đáng ra nên ở kinh thành hưởng vinh hoa phú quý, nhưng giờ lại bị đẩy tới quân doanh.
Nhìn có vẻ là việc khó hiểu, nhưng Hàn Diệp biết hoàng đế chỉ mong vương gia nhà mình chết thảm nơi sa trường. Từ ngày Bắc Tề dựng nước, chỉ trong mười năm đã thay năm hoàng đế, anh em chú cháu chém giết lẫn nhau, cuộc tranh giành vương quyền thật kinh người. Nên ở mức độ nào đó, Hàn Diệp vẫn mong vương gia thoát khỏi nơi hoàng thành ăn thịt người đó, dù là ở chiến trường, chàng cũng sẽ liều mạng bảo vệ vương gia, còn tốt hơn là chết bất đắc kỳ tử nơi kinh thành.
Không phải Cao Trường Cung không biết tâm tư của Hàn Diệp, nhưng chàng là người tay trói gà không chặt, cũng chẳng đọc được mấy cuốn binh thư, ra chiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-do-co-a-xa/1870887/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.