Editor: trucxinh0505 Cồn y lý hữu dụng chấn động toàn bộ triều đình, nếu thuận lợi mở rộng, không biết có thể cứu được biết bao tính mạng con người, thật sự là muốn lưu danh muôn đời. Hoàng thượng tưởng tượng đến tương lai không lâu sau được lưu vào sử sách hậu thế, liền thật sự cao hứng. Trước kia công trạng tổ tiên trùng trùng, đến thời ông quốc thái dân an, chưa có cơ hội thể hiện bản lĩnh của mình, hiện giờ có cái này, chẳng phải trời cho cơ hội tốt sao? Vì thế không chỉ hoàng thượng nhiệt liệt hưởng ứng, ngay cả chốn hậu cung, Thái Hậu, Hoàng Hậu cùng các nương nương cũng đều hết sức vui mừng. Các nàng tin phật, thường ngày không có việc gì đều phải ăn chay niệm phật, hiện giờ nếu cồn mở rộng sử dụng, chẳng phải là tích đức làm việc thiện lớn sao? Cho nên không riêng được hoàng thượng ngợi khen bốn phía, từng người các nàng cũng đều biểu tỏ tâm ý, thưởng rất nhiều đồ vật. Chử Thanh Hoài tiến cử có công, tất nhiên được ghi công chiến tích; Không kể Triển Linh cùng Tịch Đồng, duy độc Thanh Tiêu quan cũng khó thực hiện được chuyện này suông sẻ. Nếu đã luận công ban thưởng, Thanh Tiêu quan cùng hai người Triển Linh, Tịch Đồng cũng đều chia công, hiện giờ thiên hạ phần lớn tôn sùng Phật giáo, thình lình toát ra công lao Đạo giáo này… Không thưởng sao, không thể nào nói nổi; nhưng nếu thưởng, có chút gì đó không lưu loát lắm. Vì chuyện này hoàng thượng có chút khó nghĩ, trước sau triệu tập các đại thần thương nghị một hồi, cảm thấy Chử Thanh Hoài là một thanh quan, công tư phân minh, làm việc nhanh nhẹn không trộn lẫn tư tâm trong đó, nhưng đôi khi không khỏi quá mức cổ hủ. Liền giống như sự tình lúc này, dù sao cồn kia là hai bá tánh làm được rồi, ngươi thượng sổ con viết tên hai người bọn họ không phải xong rồi sao? Làm cái gì còn muốn đem Thanh Tiêu quan đề đến trong này nữa? Hiện giờ cả triều văn võ đều đã biết, nghĩ muốn lách vòng lách cũng không ra… Rốt cuộc người cần thể diện, hoàng thượng không thể vả mặt chính mình “Công chính nghiêm minh”, cũng thuận miệng khen ngợi Thanh Tiêu quan vài câu, lại ban ngàn lượng hoàng kim, còn lại không nói thêm gì nữa. Mà Triển Linh cùng Tịch Đồng, không chỉ hào phóng ban ngự bút tấm biển “Trung, nhân, nghĩa”, có hoàng kim ngàn lượng khác, bạc trắng hai ngàn, lại nghe nói Triển Linh cùng Tịch Đồng là người giang hồ, lại ban hai thanh bảo đao thông dụng trong cấm quân, cung thần, kính nỏ. Hiện giờ đất nước cũng không có đánh giặc, binh khí mỗi năm đều không cần dùng đến, để lâu hoen rỉ, chi bằng thưởng ra ngoài, vừa có thể diện lại hữu dụng. Riêng nữ quyến hậu cung, ban thương lăng la tơ lụa, cổ khí ngoại lạ không thiếu thứ gì. Nói đến, Chử Thanh Hoài cũng khá gian xảo, đã có ý định cùng Triển Linh, Tịch Đồng giao hảo, liền được ghi công trạng lớn: Trước đó đệ sổ con lên, hắn chỉ viết hai cái tên, vẫn chưa đề là nam hay nữ, Triển Linh xem như trung tính, có dính dáng tới rượu, cho nên mọi người theo bản năng xem bọn họ là hai hán tử giang hồ. Ngày đó nhận ban thưởng, Chử Thanh Hoài mới cười nói: “Đều nói sự tốt thành đôi, hôm kia vi thần mới nhận được tin tức, hai người kia năm trước thành thân, đáng tiếc vi thần không có mặt, bằng không cũng nên đi uống ly rượu mừng dính dính không khí vui mừng.” Trong triều đình nháy mắt lặng ngắt như tờ, tiện đà vang lên một mảnh ong ong nghị luận, hoang thượng kinh ngạc đi đầu hỏi trước: “Thành thân?!” Hai nam nhân mà thành thân cái gì! Lúc này Chử Thanh Hoài mới một bộ “Ai nha, vi thần đã quên” biểu tình đầy kinh sợ nói: “Vi thần có tội, vội vã báo tin vui cùng hoàng thượng, thế nhưng đã quên phân biệt giới tính người, vị Triển Linh này là một nữ tử, cùng Tịch Đồng kia là một đôi yêu nhau. Vi thần có tội, mong hoàng thượng trách phạt.” Vừa dứt lời, thanh âm triều thượng nghị luận liền lớn gấp đôi, hoàng thượng sửng sốt một lát, bỗng nhiên cười ha ha lên, thập phần hòa khí gọi hắn lên, “Không quan trọng, việc nhỏ, ái khanh không cần để ý.” Hắn coi trọng chỉ là chiến tích của mình, nào cần để ý là nam hay nữ đâu? Đừng nói là một nữ tử nho nhỏ, cho dù là thái giám, cũng có gì quan trọng đâu? Chử Thanh Hoài liền lại cảm tạ thiên ân, cũng thuận miệng đùa theo vuốt mông ngựa. Hắn tất nhiên biết hoàng thượng sẽ không để ý chuyện này, nhưng đối với Triển Linh cùng Tịch Đồng mà nói, chuyện này nói ra trước hay sau đều chênh lệch rất lớn. Trước nay thế nhân đều coi khinh nữ tử, nếu ban đầu hắn nói rõ giới tính hai người, mặc dù đầu công là Triển Linh, xong việc luận công ban thưởng cũng sẽ bị người bỏ qua; nhưng lúc này thì lại bất đồng. Thứ nhất, miệng hoàng thượng là lời vàng lời ngọc, nói ra khen thưởng rồi sẽ không thu hồi; thứ hai, mọi người tất nhiên sẽ khiếp sợ một nữ tử có bản lĩnh như vậy, mặc kệ là Hoàng Tuyền châu hắn quản, hay là cồn, là bản thân Triển Linh, sẽ bị dư luận đẩy lên một vị trí càng cao. Như vậy, đối với Khách Điếm Một Nhà hay là chuyện của hắn, đều là chuyện tốt. Nhiều bằng hữu nhiều con đường, không chừng ngày sau chính mình cần người ta hỗ trợ, hơn nữa khó được nữ nhi cùng nàng giao hảo, xem như bán một nhân tình. Hy vọng nàng xem phần thượng hôm nay, ngày sau có thể chiếu cố Cẩm Nhi nhiều một ít… Quả nhiên hoàng thượng càng thêm vui mừng, Chử Thanh Hoài lại nhân cơ hội nói: “Nguyên nhân chính là hoàng thượng có cách thống trị thiên hạ, bá tánh mới có được an cư lạc nghiệp, xuất hiện thêm người kiệt xuất. Bằng không một nữ tử nho nhỏ, làm sao có được bản lĩnh như vậy?” Chúng triều thần cũng không cam lòng yếu thế, đều sôi nổi đi theo nịnh hót, hoàng thượng càng thêm thoải mái, cũng cảm thấy nữ tử này không tồi. “Quả nhiên song hỷ lâm môn, hai người bọn họ chính là công thần Đại Khánh triều, liền lại được thưởng thêm một đôi như ý, một đôi ngọc bích, hai hộc trân châu, lấy châu liên bích hợp chi ý…” Những thứ này so với luận công ban thưởng bất đồng, chính là đã được hoàng thượng để vào mắt. Không ít triều thần ghen ghét đến tròng mắt đều tái rồi, lại thầm mắng Chử Thanh Hoài gian trá, bọn họ cẩn trọng cả đời, có mấy người nhi nữ thành thân được hoàng thượng chúc phúc cùng ban thưởng? Vinh sủng này, đâu chỉ là khó nhẹ phần mộ tổ tiên, chỉ sợ phần mộ tổ tiên đốt trọi cũng chưa chắc đổi được! Đối với phu thê kia còn khăng khăng một mực như vậy a? Tin tức truyền tới hậu cung, ngoài Thái Hậu cùng Hoàng Hậu, các nương nương cùng các công chúa đều bị chấn trụ. “Thế nhưng, lại là nữ tử sao?” Tin tức là tiểu thái giám quay lại truyền tới, Hoàng Hậu nghe nói Triển Linh là một nữ tử tuổi trẻ trong lòng chính là rơi lộp bộp, sợ nàng mang kỳ công bị chiêu tiến cung. Có thêm Chử Thanh Hoài nâng đỡ, trong người lại có công, bản nhân không phải đèn cạn dầu, chẳng phải là kình địch với mình sao? Kết quả còn chưa nghĩ ra đối sách, tiểu thái giám phía sau lại thở hổn hển tiến vào, nói nàng chuyện nàng đã thành thân. Các vị nương nương đồng thời nhẹ nhàng thở ra, lại nói cười khen chân thành hơn nhiều. Thành thân rồi! Chẳng sợ nàng là thiên tiên, đã gả chồng liền không có uy hiếp! Hoàng thượng cần thể diện, sao có thể đoạt nhân duyên người khác được? Hoàng Hậu đi đầu cười nói: “Thật khó có được một nữ tử mạnh mẽ như vậy, bổn cung thập phần kính nể, cũng muốn bắt chước hoàng thượng cùng thái hậu, ban thưởng nhiều hơn một chút…” Nàng đều tỏ thái độ, các nương nương khác không thể trầm mặc, đều hoặc thiệt tình hoặc giả ý thể hiện, các công chúa cũng hùa theo, hoặc là hai thất sa tanh, hoặc là mấy thứ trang sức trong cung, không phải trường hợp cá biệt. Cho nên lúc này Triển Linh cùng Tịch Đồng thu được ban thưởng thập phần đồ sộ, nữ quyến hậu cung cấp cho Triển Linh ước chừng đầy sáu chiếc xe ngựa, còn có thưởng cho hai người bọn họ, trực tiếp nhét đầy trong sân. Sau khi tiễn sứ giả đi, Chử Cẩm đi đầu tiến lên chúc mừng, “Chúc mừng tỷ tỷ, tỷ phu, hiện giờ các ngươi cũng coi như là danh nhân kinh thành rồi!” “Cái gì là danh nhân, không phải đều được Chử đại nhân âm thầm ra lực sao!” Triển Linh cười nói. Vừa mới lúc này từ miệng sứ giả mơ hồ đề ra, lại thấy ban thưởng đồ sộ như vậy, còn có cái gì không rõ chứ? “Đây cũng là tỷ tỷ nên có được!” Chử Cẩm hồn không thèm để ý nói, lại đi hỏi Tịch Đồng, “Tỷ phu ngươi nói đúng không?” Từ khi hai người thành thân, Chử Cẩm liền sửa lại xưng hô, không kêu hắn là Tịch đại ca, trực tiếp kêu tỷ phu. Nghe hai tiếng gọi này toàn thân Tịch Đồng thư thái, cả người tam vạn sáu bảy cái lỗ chân lông đều mở ra, lập tức nghiêm trang gật đầu, “Không tồi, tỷ tỷ ngươi có bản lĩnh nhất, đều là nàng nên được.” Thấy bọn họ kẻ xướng người hoạ, Triển Linh cũng là không để ý, lại nhìn lăng la tơ lụa bày ước chừng hai gian nhà ở, cảm thấy mắt lóe muốn mù. Cho mình sáu xe ban thưởng, vải dệt có tới năm xe! “Đại gia thật đúng là thích đưa bố a,” tự đáy lòng nàng cảm khái nói, “Trước đây tiểu thư lấy vải dệt từ Giang Nam ta cảm thấy đủ tinh xảo rồi, ai ngờ hôm nay thế nhưng cũng có phúc khí thấy được càng xa hoa hơn, thật không hổ là xuất phẩm hoàng gia, đều là tác phẩm nghệ thuật, nào nỡ đem mặc chứ!” Nhiều như vậy, đủ cho nàng cùng Tịch Đồng mặc cả đời đi? Hơn nữa những nguyên liệu thế này cũng không dám tùy tiện đem tặng người… “Hiện giờ ta cũng đi theo tỷ tỷ mở rộng tầm mắt, kiến thức luôn đây!” Đôi mắt Chử Cẩm nhìn muốn hoa lên, tấm tắc nói, “Hơn phân nữa thứ ta chưa thấy qua đấy!” Ngày thường tuy nàng có lấy vải dệt từ Giang Nam, nhưng phần lớn dùng cho những sự kiện quan trọng. Mà Chử Thanh Hoài không phải kinh quan, bình thường không được trong cung ban thưởng, trừ phi trong cung dùng dư thừa, bình thường quan lại nhân gia nào đụng được đến? Cho nên nàng chỉ nhận ra một vài loại thôi. Triển Linh cười nói: “Trước ngươi giúp chúng ta, vừa lúc chúng ta cũng có thể mượn hoa hiến phật hồi báo một chút rồi. Tiểu thư chọn đi, nhìn trúng liền lấy, là của hồi môn chúng ta thêm cho tiểu thư!” Chử Cẩm mặt đẹp ửng đỏ, có chút ngượng ngùng, bất quá cũng không chối từ. Đồ tốt như vậy, bình thường đều không thấy được, nếu lúc này còn làm ra vẻ, ngày sau không phải hối hận sao. Lại nói, nàng cùng Triển Linh vốn không cần làm ra vẻ này nọ. Chỉ là nàng không muốn nhiều, tính chọn hai thất đỏ thẫm mãng lụa tượng trưng, hai thất mẫu đơn đã cảm thấy mỹ mãn, lại nhỏ giọng nói: “Phụ thân thăng tri phủ Nghi Nguyên, tháng sáu tiền nhiệm, Hạ Bạch diệt phỉ có công, được nhắc tới ngũ phẩm, ngày sau ta tiếp khách cùng người cũng có thể mặc mãng lụa này.” Kỳ thật nếu đơn thuần chuyện diệt phỉ là của Hạ Bạch, công lao thật sự hữu hạn, ban thưởng liền thôi, nhiều nhất từ lục phẩm nhắc tới ngũ phẩm. Chỉ là vừa vặn, ở sổ con Chử Thanh Hoài lại cố ý đem việc hắn dùng cồn cứu mạng binh sĩ, hạ thấp thương vong nói ra, hoàng thượng vui mừng, cũng không để bụng tấn phong một võ tướng ngũ phẩm hèn. Đồ ban thưởng của Triển Linh cùng Tịch Đồng, họ muốn mặc thế nào thì mặc, cũng không ai nói gì. Nhưng với nàng thì bất đồng, nếu là bạn bè tặng, không được mặc lung tung. Mà mãng lụa ngũ phẩm không được mặc, hiện giờ Hạ Bạch chính là ngũ phẩm, sau thành thân nàng chính là cáo mệnh phu nhân, thì có thể mặc. “Như vậy thật tốt quá!” Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau, thay bọn họ cao hứng, “Chỉ là hiện giờ tri phủ Nghi Nguyên phủ nhiệm kỳ còn bất mãn đi? Vậy phụ thân tiểu thư sẽ làm thế nào?” Chẳng lẽ trực tiếp đuổi đi xuống? Tâm tư Chử Cẩm trong sáng, tất nhiên biết bọn họ lo lắng cái gì, liền cười nói: “Ban đầu Triệu tri phủ nhận chức năm năm, ba năm khảo hạch đều là ưu, còn lại đều bình thường. Vừa lúc phụ thân nương cơ hội này, bị điều đến Giang Nam bên kia làm tri phủ rồi. Tuy rằng là điều đi, nhưng Giang Nam giàu có và đông đúc, cũng coi như ám lên chức, nói vậy cũng vui đi.” “Vậy là tốt rồi.” Triển Linh hoàn toàn yên lòng. Thăng quan tất nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu là lấy đá đập lên tiền đề người khác, như vậy không tính là thập toàn thập mỹ, thành ra còn kết thù. Hiện giờ vì quan hệ Chử Thanh Hoài, vị Triệu tri phủ kia tiên chuyển công tác công việc béo bở, tâm tình tất nhiên không xấu đi. Chuyện vui liên tục dẫn đến nỗi buồn chia lìa tan biến. Triển Linh thiệt tình cao hứng cho một nhà Chử Cẩm, dụng tâm vì nàng chọn hai thất tơ lụa lựu khai trăm tử đỏ thẫm dệt nổi, hai thất vạn tự không đến cát tường chữ màu xanh ngọc cẩm, còn có mấy khúc nguyệt bạch, trúc thanh, phấn lục, vàng nhạt mỏng dùng mùa xuân mùa hạ, “Hai thất kia tiểu thư chọn làm lễ phục gặp khách, ta thấy những khúc này tinh tế mềm mại, không làm xiêm y mặc nhà thực đáng tiếc!” Chử Cẩm chối từ một hồi, rốt cuộc không thành, đành phải nhận. Triển Linh lại kêu Đường thị tới làm xiêm y, sau khi người đọc thánh chỉ đi rồi nàng còn dọa mềm đôi chân, lúc này run rẩy tiến vào, cảm thấy những châu báu ngọc khí cùng lăng la tơ lụa để trong sân chói lóa không mở mắt ra được, “Chưởng quầy, nguyên liệu tốt như vậy, ta, ta thật sự sợ làm hư mất!” Cũng không biết nàng đốt hương gì, đời này thế nhưng có thể nhìn thấy bảo bối từ hoàng cung, bị hù đến hồn phi phách tán, nơi nào còn dám động? Nguyên liệu tầm thường ngồi xe đi quen; trước nguyên liệu Giang Nam tới cũng đã khiêu chiến cực hạn, áo khoát Giang Nam đều là tú nương chuyên may vá làm, nàng bất quá trợ thủ thôi, hoặc đệm chăn đơn giản, đệm dựa túi tiền. Vốn tưởng rằng như vậy quá đỉnh rồi, ai ngờ chưởng quầy nhà bọn họ bản lĩnh lớn như vậy, hiện giờ ngay cả chủ tử trong cung cùng các nương nương đều ban thưởng tới! Thật dọa chết người! Triển Linh liền cười, “Thật cũng không làm khó ngươi, ngươi chỉ chọn cho chúng ta làm mấy bộ mặc thôi, còn lại ta tìm người khác.” Lúc này Đường thị mới nhẹ nhàng thở ra, vội ứng không ngừng. Không phải Triển Linh không tín nhiệm, thật sự nguyên liệu đối với may vá yêu cầu không giống nhau. Những nguyên liệu này cùng trước kia Đường thị tiếp xúc quá khác nhau một trời một vực, nói trắng ra là, nàng căn bản không hiểu xử lý thế nào mới có thể phát huy ưu thế lớn nhất, không cẩn thận liền làm hư. Cũng may trước đó Chử Cẩm suy xét Chu Toàn, mắt thấy sinh ý Khách Điếm Một Nhà càng làm càng lớn, bọn họ hằng ngày mặc cũng càng chú ý nhiều, Đường thị nghiễm nhiên không thỏa mãn được yêu cầu kia, nên trước thành hôn đã mời một vị tú nương từ Giang Nam mời đến may vá. Hiện giờ Đường thị ngẫu nhiên có thể làm xiêm y mặc nhà cho bọn họ, còn lại thời gian bận việc làm xiêm y cho nhân công Khách Điếm, phân công hợp tác ra ra cũng tự tại. Mọi người nói giỡn một hồi, lại có Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử cười chạy vào, “Chưởng quầy, chúng ta đã đem biển ngự bút thân thư kim kia treo lên được rồi, ngài mau đi ra nhìn một cái, thật sự uy phong cực kỳ!” Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng là đầu tiếp xúc cái này, không khỏi tò mò, quả nhiên lôi kéo Chử Cẩm cùng đi ra ngoài nhìn một hồi. Lối vào khách điếm, cửa lớn treo cao kim biển, bốn phía đều bao lá vàng, có khắc hoa văn tinh mỹ, thượng thư “Trung nhân nghĩa” ba chữ to rồng bay phượng múa, quả nhiên khí thế bàng bạc. Mọi người thưởng thức một hồi, Triển Linh liền lôi kéo Tịch Đồng nhỏ giọng, “Nói thành thật, ta cảm thấy thư pháp hoàng đế này không bằng Hạ Diễn…” Tịch Đồng nhẫn cười, cố ý xụ mặt, “Lớn mật!” Nói xong, hai người đều ha ha cười rộ lên. Trước khi đi Hạ Diễn giúp bọn họ viết biển cho Khách Điếm Một Nhà, đó mới thật sự thiết họa ngân câu! Lúc ấy bọn họ còn giật mình không nhỏ, không nghĩ tới Hạ Diễn nhìn cười ha hả, một bút chữ thế nhưng nét cứng cáp, sắc bén khí thực lớn, có chút tàng không được khí phách. Chả trách hắn có thể cùng Tiếu Hâm, Tần Dũng kia nói chuyện giang hồ say sưa, nói vậy sâu trong nội tâm cũng cất giấu một cổ hiệp khí trực lai trực vãng đi. Chử Cẩm cười nói: “Này thật đúng là uy phong bát diện, ngày sau quan văn hạ kiệu võ quan xuống ngựa, quan viên bản địa cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tỷ tỷ, tỷ phu, các ngươi có thể kê cao gối mà ngủ rồi!” Người nói vô tình người nghe có tâm, Chử Cẩm chỉ là lòng tràn đầy vui mừng, Triển Linh cùng Tịch Đồng nghe xong lại ẩn ẩn cảm thấy không ổn. Hai người theo bản năng nhìn về phía quan cáo lão, liền thấy Quách tiên sinh mày cũng nhíu lại, hiển nhiên tâm sự nặng nề. Rốt cuộc là, rêu rao quá mức. Bọn họ bởi vì một chuyện cồn, vốn là bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, nếu lại đĩnh đạc khoe ra như vậy, khó tránh bị người đỏ mắt ghen ghét, chưa biết khi nào gặp phải tai họa tới. Thiết Trụ cùng Nhị Cẩu Tử hưng phấn mà ngao ngao kêu, kêu cái gì tổ tông phù hộ, hiện giờ quả nhiên là quang tông diệu tổ, liền nghe nhị chưởng quầy nhà mình bình tĩnh nói: “Đem biển lấy xuống, gác cung lên phía sau, ngày sau nơi đó là từ đường.” “A?!” Mọi người đều kinh hô ra tiếng, lại thấy đáy mắt Quách tiên sinh thấm ra vài phần ý cười, tay vuốt chòm râu khẽ gật đầu. Hai đứa nhỏ này, quả nhiên là khả tạo chi tài, nhưng mình cũng cần chỉ điểm một chút. Kỷ đại phu lắc đầu bật cười, tiểu hồ ly. Chử Cẩm trước còn không rõ nguyên do, nhưng tinh tế nghĩ lại, cũng bị dọa một thân mồ hôi, vội lôi kéo Triển Linh nói: “Xin lỗi, tỷ tỷ, ta thật sự là cao hứng hồ đồ rồi.” Vừa mới rồi lời nói kia thật không nên, phàm người khác gặp được, chuyện tốt như vậy chỉ sợ mừng hôn mê, hiện giờ lại bị chính mình thổi phồng lên, chẳng phải càng thêm thất thố? Phúc họa tương y, cao hứng qua đầu, kế tiếp không phải chuyện tốt gì. “Nha đầu ngốc, ngươi lại nói cái gì đó?” Triển Linh cười nhéo nhéo chóp mũi nàng, “Nếu không có ngươi nhắc nhở, chúng ta vẫn còn hồ đồ đấy!” Triển Linh lại nói giỡn một hồi, lại thưởng tiền tiêu vặt, mọi người đều vui mừng lên. Sứ giả giá lâm căn bản giấu không được, mặc dù bọn họ không trương dương, không đến mấy ngày, bên ngoài đều biết. Cho nên bọn họ phải làm, chính là tận lực điệu thấp! Nhân không tiện chúc mừng bốn phía, Triển Linh chỉ ở khách điếm bày yến, người trong nhà tận tình ăn uống một hồi liền thôi. Mấy ngày sau, Khách Điếm Một Nhà cùng Thanh Tiêu quan được chính miệng hoàng thượng khen cùng ban thưởng, chuyện này không chỉ gói gọn trong phủ Nguyên Nghi, Phan chưởng quầy không cần phải nói, ngay cả Trương đồng tri cũng tự mình tới một hồi: Khó tránh khỏi lại mang theo nửa xe bố… Hắn quả thực đối với ánh mắt cùng hành sự của người lãnh đạo trực tiếp bội phục ngũ thể đầu địa! Mặc cho ai xem, hai người này bất quá là giang hồ cỏ dại thôi, hắn đường đường là tri châu, con cháu dòng chính Chử gia, lại chịu lui tới với những người như vậy? Lui tới liền thôi, lại có thể từ hai người này được chỗ tốt lớn!! Khó trách người ta tuổi trẻ đã làm tri châu, a, không, thực mau chính là tri phủ. Mà trái lại chính mình, mất không năm tháng, trước mắt đến chức đồng tri đều ngập nguy cơ… Trương đồng tri hung hăng cảm khái một hồi, lại chủ động đem án tử mới nhất của Lận tú tài nói cho bọn họ nghe, “Hôm kia đã có người phát hiện tung tích Lận tú tài, hắn ước chừng nghe được tiếng gió, biết sự tình bại lộ, thế nhưng không chạy trốn, ngược lại hướng quê quán đi, như vậy, chính là đưa đầu vào rọ rồi?” Bắt nghi phạm đều là giăng lưới, mà quê quán đối phương thường thường đều là trọng điểm chiếu cố đối tượng. Lận tú tài đọc đủ thứ thi thư, đối với luật pháp, rất có nhiều nghiên cứu, chẳng phải không biết đạo lý này sao? Triển Linh cũng cảm thấy có chút quái quái, “Chắc là nghĩ trước khi bị bắt trói, muốn đi trước mộ bái tế người trong lòng một hồi?” Trương đồng tri gật đầu, “Bản quan cũng nghĩ như thế, một khi bị bắt vào lao ngục, trở ra phải là mấy năm sau.” Lời tuy nói thế, nhưng bọn họ trong lòng lại đều ẩn ẩn cảm thấy có manh mối quan trọng nào đó bị bỏ xót, nó hiện nhanh rồi lại nhanh chóng biến mất, căn bản bắt không được… Hiện giờ ý chỉ đã phát xuống, cồn y dược cùng rượu trắng sinh ý chính thức thuộc về quốc cố, trước bọn Triển Linh buôn bán áp dụng phương pháp: Mỗi lần bán đều đánh số, cá nhân cụ tiêu thụ, khống chế mua bán nghiêm khắc, ngày sau xảy ra chuyện cũng có dấu vết để lại. Sao gì cũng là hiệu quả lao động của người ta, hoàng thượng còn có tấm, vẫn để bọn họ có đường sống: Trừ bỏ quan phủ nha môn cùng hiệu thuốc được niêm yết, đặc biệt cho phép Khách Điếm Một Nhà kinh doanh, bất quá mỗi tháng đều có hạn ngạch, tuy là như vậy, cũng xem như thiên đại ân điển. Lúc này cồn cùng rượu trắng giống như muối, trà, đều có lợi nhuận kếch xù! Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng không nghĩ độc chiếm, lại chủ động cùng nha môn kết phường, còn kéo thêm Thanh Tiêu quan bên kia. Kỳ thật bọn họ hơi có chút bất bình cho các đạo sĩ Thanh Tiêu quan, rốt cuộc là cống hiến chưng cất khí, thế nhưng chỉ được ban thưởng một ngàn lượng hoàng kim? Đừng trách bọn họ lòng tham không đáy, chỉ là những ban thưởng này so với của bọn họ, quả thực chỉ bằng hai phần mười! Tốt xấu ngài cũng nên ban cho cái biển! Viết hai chữ cũng không phí tổn gì, quan trọng là thể diện. Vì thế, bọn họ còn cố ý chạy thăm Thanh Tiêu quan, sợ đám đạo trưởng bởi chuyện này mà nổi lên ngăn cách. Thời điểm đi bọn họ còn có chút lo sợ, trên đường đều lăn qua lộn lại châm chước lý do thoái thác, ai ngờ chưa có vào cửa, vài vị đạo trưởng quen thuộc liền tươi cười thân thiết ra đón, lại liên tục nói lời cảm tạ. Vương đạo trưởng trước đây mảnh khảnh hiện giờ nghiễm nhiên mặt mày hồng hào, béo lên không ít, “Hai vị đạo hữu mau mời vào!” Triển Linh cùng Tịch Đồng cũng chưa kịp mở miệng, đã bị người ba chân bốn cẳng kéo vào, dọc đường đi lỗ tai rót đầy lời cảm kích cùng tán dương. “Rốt cuộc là các ngươi có kiến thức, lại quả quyết, chiêu này quả nhiên thực tốt!” “Vô Lượng Thiên Tôn, Thanh Tiêu quan chúng ta vận khí rốt cuộc đổi thay, được hoàng thượng khen ngợi!” “Một ngàn lượng, ước chừng hơn một ngàn! Ta nằm mơ cũng chưa can đảm mơ thấy nhiều bạc như vậy! Đó chính là hoàng kim!” “Đúng vậy, đúng vậy! Trong mắt, trong đầu bần đạo bây giờ đều đầy kim quang!” Triển Linh cùng Tịch Đồng liếc nhau, đối với phản ứng này có chút kinh ngạc. Tống đạo trưởng nhìn ra bọn họ kinh ngạc, cười nói: “Hai vị đạo hữu không cần để ý, chúng ta vốn là người tu hành, rau xanh củ cải, ngày ngày mang giày vải thô, những lăng la tơ lụa đó nào dùng được chứ?” Trước đây bọn họ cũng chưa dám trông cậy được hoàng thượng chính miệng khen ngợi! “Nhờ phúc hai vị, hiện giờ bá tánh làng trên xóm dưới đều nghe được tiếng gió, mấy ngày nay cư sĩ đến cửa mỗi ngày đều tăng, hương khói vượng rất nhiều!” Trương đạo trưởng cũng cảm thấy mỹ mãn nói. Xem thời gian, Thanh Tiêu quan bọn họ có thể tái hiện vinh quang tổ tiên, trở thành nhất đẳng nhất thánh địa Đại Khánh triều! Liền nghe Vương đạo trưởng nói lời thấm thía: “Hai vị đạo hữu chớ có để ý, ta sở cầu bất quá như vậy thôi!” Triển Linh cùng Tịch Đồng không khỏi chấn động, thầm nghĩ quả nhiên là cao nhân tu hành đắc đạo! Tư tưởng giác ngộ chính là không bình thường! Hai người rất là kính nể, tâm thần đều chấn động, vội thu liễm tâm thần, cũng đi theo hành lễ, “Thụ giáo.” A, bọn họ thật là đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, người ta đều là đại sư, vô tư dữ dội, xuất trần dữ dội! Bọn họ quả thực xem người ta tục quá rồi! Tội lỗi tội lỗi! Sau đó liền nghe Vương đạo trưởng tiếp tục nghiêm túc nói: “Lăng la tơ lụa, châu báu ngọc khí, bất quá là vật ngoài thân, chỉ cần cho bạc…” Một chúng đạo sĩ lớn nhỏ sôi nổi gật đầu, “Đúng vậy!” Có bạc mới là tốt, ước chừng ngàn lượng hoàng kim, tu sửa ba / năm cái Thanh Tiêu quan đều đủ! Triển Linh & Tịch Đồng: “…?” Đợi chút, đạo trưởng, các ngươi có phải có chỗ nào không đúng hay không!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]