Rời chỗ đoán câu đố cả ba người đi đến tiệm vải, Tịch Đồng không nói nhiều liền boa tiền hậu hĩnh, chưởng quầy kinh hỷ tự mình tiếp đón, còn thề thốt làm xong sẽ cho tiểu nhị giao đến tận nơi.
Ai biết hai ngày sau là tết lại có người đến đặt đơn hàng lớn thế này, đây là điềm báo sinh ý năm sau thuận buồm trôi chảy đúng không?
Ở trong thành chơi hai ngày chán rồi, bọn Triển Linh muốn về nhà, Chư Cẩm không giữ được bèn tặng Triển Linh thật nhiều quà đem về, nàng ta tiễn tới cửa thành rồi đoàn người mới tách ra.
Có lẽ ông trời cũng bận ăn tết nên trời sáng rồi còn âm u dữ dội, bông tuyết tung bay lả tả, như thể ai đó chọc giận ngọc hoàng đại đế khiến ông nổi giận xả tuyết xối xả, nhìn quang cảnh này có chút cô tịch lại có vài phần mỹ lệ.
Chư Cẩm đứng ở cửa thành nhìn đoàn người đi xa rồi mới lên xe trở về, kết quả đi được nửa đường gặp phụ thân Chư Thanh Hoài, thế là hai phụ tử ngồi cùng xe.
“Trời đổ tuyết lớn như vậy con ra ngoài làm gì?” Chân mày Chư Thanh Hoài ninh lại, đưa tay vuốt bông tuyết trên đầu nữ nhi xuống khó chịu nói.
“Người ta đối xử tốt với nữ nhi như vậy, khó khăn lắm họ mới vào thành một chuyến, nên nữ nhi phải tỏ lòng hiếu khách rồi, nếu làm không tốt, không phải cô phụ lời phụ thân dạy bảo sao?” Chư Cẩm làm nũng cùng ông, rồi hỏi “Hôm sau là trừ tịch, khi nào cha mẹ nuôi tới ạ? Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nho/865140/chuong-29-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.