Chương trước
Chương sau
Ăn nhiều thịt cũng không ngán do có giá đỗ tươi, lá cải con kẹp ăn cùng, lại uống một ngụm sơn tra lạnh nữa quả thực mỹ vị nhân gian.
Triển Hạc ăn đến miệng bóng mỡ, lại uống một ly sơn tra không lạnh, ăn xong lại đi ra ngoài dạo quanh tiêu thực.
Gió đêm có chút lạnh, nhờ vậy thần trí tỉnh táo hơn, có cảm giác dầu mỡ thịt nướng vừa rồi tiêu tán theo gió đêm luôn vậy.
Nhìn bầu trời đầy sao, Triển Linh không khỏi cảm thán cảnh quang lộng lẫy về đêm, giữa màn trời tối đen lập lòe ánh sao sáng, cảm nhận vũ trụ thật mênh mông to lớn, mà nhân loại thì nhỏ bé yếu ớt.
“Xã hội công nghiệp hiện đại thắp nhiều đèn và bị ô nhiễm nghiêm trọng,” vẻ mặt Tịch Đồng không cảm xúc cảm thán “Những người sống mãi ở đô thị có thể cả đời chưa nhìn thấy sao trời chân thực thế này.”
Trước đây bọn họ nhìn ngắm sao trời là trên phi cơ khi làm nhiệm vụ ban đêm.
Trước hội đèn lồng châu Hoàng Tuyền một ngày, Trương Viễn đã lâu không thấy tới.
Triển Linh theo thói quen nhìn sau lưng hắn “Ủa, Triệu Qua không cùng tới sao?”
Năm lần bảy lượt hai người này cùng tiến cùng ra, hiện giờ chỉ thấy một người có chút không quen.
“Hôm nay chúng ta được nghỉ ngơi, ta tới là vì việc riêng,” Trương Viễn nói “Hắn đi thăm người thân rồi.”
“À,” Triển Linh cười “Huynh cũng đến tuổi lập gia thất rồi, nếu làm hỉ sự cũng đừng quên cho ta biết, sao gì chúng ta cũng quen biết một đoạn thời gian. Ngồi đi, muốn uống gì nào?”
“Nước lọc được rồi, không cần phiền phức đâu.” Trương Viễn ngồi xuống, lại nhìn mọi nơi, thấy trong đại đường ba năm thực khách đang vùi đầu ăn cơm, Tiểu Ngũ đang ở bên ngoại chạy tới chạy lui, vẻ mặt tươi cười tiếp đón khách nhân, mà Nhị Cẩu Tử đứng phía sau quầy đánh bàn tính keng keng, rất có nề nếp không loạn.
Triển Linh rót cho hắn ly trà nóng, lại bày lên một dĩa quả khô hỏi “Hôm nay tới có chuyện gì không?”
Trương Viễn tùy ý lấy hạt thông ăn trả lời “Vị Tịch thiếu hiệp kia đâu? Sao không thấy vậy?”
“Cũng nếm thử hạt dưa này đi, ta tự xào đấy, hai hương vị, ngũ vị hương và muối tiêu, tuy có chút cay nhưng uống nhiều nước chút là được, rất bắt vị đấy. Huynh ấy hả, đang ở phía sau chỉ Hạc nhi hoạt động gân cốt.” Triển Linh thuận miệng nói.
Nghe ngữ khí nàng quen thuộc tự nhiên, trong lòng Trương Viễn lại không được tự nhiên “Ồ, thật tốt, trẻ nhỏ hoạt động nhiều chút lớn lên sẽ rắn chắc, hắn, Tịch thiếu hiệp kia khỏe không?”
Viên hạt thông này no đủ, không biết làm thế nào mà quá thơm đi? Ăn lại không cảm thấy quá nhiều dầu mỡ.
Hạt dưa nữa, hắn là người địa phương nơi này, từ nhỏ đến lớn cũng không ăn ít hạt dưa, nhưng chưa từng ăn loại hạt thế này, hương thơm lại giòn, mấu chốt là đặc biệt ngon miệng! Cứ thế cầm lên ăn và ăn, làm hắn quên luôn ước nguyện ban đầu mình tới đây…
Lúc này Triển Linh mới minh bạch ý đồ hắn đến, tươi cười không khỏi nhiều “Đã khiến huynh lo lắng, huynh ấy không phải là kẻ xấu gì đâu.”
“Vậy là tốt rồi.” Trương Viễn gật đầu, đưa lộn vỏ hạt thông vào miệng cắn, suýt nữa cấn rớt răng hàm, một cơn đau kịch liệt phát lên làm hắn phục hồi tinh thần, vội ho khan che dấu xấu hổ, chuyển đề tài nói chính sự “À đúng rồi, ngày mai châu Phúc Viên chúng ta mở hội lớn, có hội đèn lồng và nhiều nghệ nhân giang hồ đến biểu diễn, cô nương có muốn dẫn oa nhi đi tham gia náo nhiệt không?”
Dân gian năm ngày họp chợ một lần, mà thôn trấn tiếp giáp càng giống nhau không sai biệt, châu Hoàng Tuyền là mùng năm mùng mười, châu Phúc Viên là mùng sáu mùng một, kém nhau một ngày.
“Thực không khéo,” Triển Linh có chút khó xử, “Hôm kia Chư tiểu thư mới mời chúng ta đi châu Hoàng Tuyền dạo chơi hai ngày, sợ là không kịp đến chỗ huynh.”
“Vậy sao?” Trương Viễn há miệng thở dốc “Đúng thực không khéo rồi.”
Hai người trầm mặc một lát, vừa vặn bên ngoài một đợt khách nhân tới, Trương Viễn cảm thấy ngồi mãi thật xấu hổ, thuận thế đứng dậy nói lời cáo từ.
“Chưa ngồi bao lâu muốn đi rồi?” Triển Linh đứng dậy tiễn khách, lại nhiệt tình lấy hai tờ giấy dầu gói cho hắn “Mang ít hạt thông hạt dưa này ăn trên đường, cũng gửi cho Triệu huynh đệ một ít nếm thử, đây là tâm ý ta, lần tới xào hạch đào đưa huynh sau!”
Vốn là tới thăm, sao lại không biết xấu hổ mang quà về chứ? Trương Viễn từ chối một hồi, rốt cuộc… Công phu không bằng người ta!
Hắn buồn bực kinh ngạc, cả người ngốc ra.
Ta, ta so với cô nương còn kém cõi thế sao?
Trương Viễn là dạng cụ non chứ không phải hạng người khinh cuồng gì, cũng có bản lĩnh, ở phủ Nghi Nguyên có chút danh tiếng, bằng không tuổi trẻ dễ gì ngồi được vị trí tổng bộ đầu, nào biết hôm nay ngay cả bao hạt dưa hạt thông từ chối cũng không xong!
Cũng không biết Triển cô nương làm thế nào, mà bản thân muốn động cũng không có lực, cảm giác muốn đẩy ra cũng không được, cuối cùng đành ôm hai bao giấy lớn trong lồng ngực …
“Triển cô nương dừng bước, ta, ta cũng không phải người ngoài, không cần tiễn.” Trương Viễn có chút gian nan, cảm thấy ngần ấy năm khí phách có chút khó khăn. Hắn vừa mới nói xong thì gặp phải Tịch Đồng mang theo Triển Hạc tiến vào, hai người đều ngẩn ra.
Tịch Đồng nhìn Triển Linh đi ở phía sau, lại nhìn thần sắc phức tạp của Trương Viễn, đôi mắt hơi hạ xuống, mặt không biểu tình thả Triển Hạc xuống chủ động nói “Để ta tiễn ngài ấy.”
Triển Linh gật đầu “Cũng được.”
Hai người này cũng có duyên gặp gỡ, nếu không Tịch Đồng đâu dễ tìm được nàng, có lẽ bọn họ muốn nói gì đi.
Lại nói Tịch Đồng cùng Trương Viễn, một người dẫn ngựa một người đi bộ, đi hơn nửa đường mà không ai nói gì, không khí xung quanh có chút đình trệ.
Cứ tiếp tục có chút kỳ cục, Trương Viễn dừng lại hỏi một câu không đầu không đuôi “Huynh cùng Triển cô nương là quan hệ gì?”
Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân hắn cũng cảm thấy không được tự nhiên, vô duyên vô cớ hỏi cái này làm gì?
Tịch Đồng lại không kinh ngạc một chút nào trả lời “Chiến hữu, sinh tử chi giao.”
Nghe chàng nói như vậy Trương Viễn càng thêm mờ mịt, đoán mò hỏi “Ý huynh là, các người là đồng đội vì triều đình?”
Cách nói “Chiến hữu” hơi lạ, bất quá từ “Chiến” hắn nghe có thể hiểu, là chiến hữu, đồng đội cùng tác chiến sao?
Không đợi Tịch Đồng trả lời, hắn lắc đầu trước “Không có khả năng, từ cấm quân kinh thành đến quân địa phương, hay thời kỳ tân biên phiên quân đặc thù, chỗ nào có nữ nhân làm việc nha môn? Huống chi võ nghệ cùng năng lực Triển cô nương như vậy, chỉ lộ chút manh mối liền sớm truyền khắp thiên hạ, sao có thể đến nay vẫn không chút danh tính nào?”
May mà lần trước gặp gỡ lần đầu không hành động thiếu suy nghĩ, bằng không… Mặt mũi này ném đi đâu.
Tịch Đồng liếc hắn một cái ý vị thâm trường nói “Trên đời này luôn có vài thứ không thể nói rõ.”
“Ý của ngươi là?” Hô hấp Trương Viễn trở nên dồn dập, hai mắt mở lớn “Là bí vệ sao?”
Tương truyền thánh nhân có một lực lượng thủ hạ thần bí, cũng không hiện hậu thế, nhưng nghe tiếng nhiều người sợ đến vỡ mật, mọi người thường gọi bọn họ là “Bí vệ”.
Nghe nói mỗi bí vệ đều có tuyệt kỹ riêng, võ nghệ xuất quỷ nhập thần…
Hay là?
Trương Viễn càng nghĩ càng xa, càng nghĩ lại càng cảm thấy sợ, lại nhìn “Khách Điếm Một Nhà” ánh mắt có chút bất đồng, trong lòng nổi lên một đợt sóng ngầm lớn.
Nếu quả nhiên như vậy, kia, khách điếm kia có lẽ không đơn thuần là khách điếm!
Đúng rồi, châu Hoàng Tuyền cùng châu Phúc Viên vị trí địa lý đặc thù, đông nam tây bắc, tuy không phải vùng giao tranh binh gia, nhưng là tiếp điểm nhiều chỗ quan trọng yếu đạo châu phủ, sao thánh nhân tới nơi này giám thị?
Như vậy là…
Trương Viễn đang mơ màng nghĩ, tay chân máy móc sửa sang bàn đạp lên xuống ngựa, chuẩn bị xoay người lên ngựa bỗng nghe Tịch Đồng nói một câu.
“Giả.”
“Cái gì?”
Trương Viễn không lưu ý suýt nữa dẫm trượt bàn đạp, lảo đảo xém té, phải nắm chặt yên ngựa mới đứng vững được, sau đó trưng vẻ mặt khó tin nhìn Tịch Đồng.
“Vừa rồi ngươi nói cái gì,” Vẻ mặt Tịch Đồng vô biểu cảm lặp lại “Giả.”
Trương Viễn “…”
Mặt mũi Trương Viễn đỏ hồng, không cam lòng nói “Nhưng chính ngươi mới nói!”
“Ta chưa bao giờ thừa nhận.” Nói lên những lời này, Tịch Đồng không có một chút cảm thấy mình nói sai.
Trước mắt Trương Viễn tối sầm, cảm thấy trong cổ họng một ngụm tanh ngọt muốn phun ra, hay phun trước mặt tên này cho hả giận đi!
Con mẹ nó, không thừa nhận, nhưng ngươi cũng không phủ nhận phải không?
Tịch Đồng nhìn chằm chằm Trương Viễn chớp chớp mắt, nhìn thấy biểu tình của đối phương, ờ, đời sau thường nói là ‘Có một câu CMN rất muốn nói’.
“Suy nghĩ Chu Toàn là chuyện tốt, nếu tưởng tượng quá nhiều đó là bệnh.”
Cần trị.
Nói xong những lời này Tịch Đồng tiêu sái xoay người đi, để lại một mình Trương Viễn trừng mắt nhìn bóng dáng chàng âm thầm nghiến răng, quả thực muốn dùng hai bao ăn vặt trong lồng ngực đập vào ót chàng.
Con mẹ nó!
“Sao nhanh trở lại rồi?” Triển Linh thấy Tịch Đồng trở về liền kinh ngạc hỏi “Ta thấy hai người dường như có chuyện muốn nói, sao nói nhanh vậy?”
“Xong rồi.” Tịch Đồng lời ít mà ý nhiều nói.
Chàng xác thật không phủ nhận, bởi vì không cần thiết phải phủ nhận.
Chàng cùng Triển Linh xác thật là chấp hành nhiệm vụ đặc thù, bất quá lại không phải vì thánh nhân triều Đại Khánh này, bởi vậy, thì là, cũng không phải.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.