Gia gia A Phúc mặt đầy nếp nhăn, giờ phút này phủ đầy bất đắc dĩ cùng bi thương, còn chứa một tia áy náy, lão nhân không nói hai lời liền muốn quỳ xuống trước mặt Mễ Vị, sợ tới mức Mễ Vị nhanh chóng đỡ ông lên, "Mục phụ, ông làm cái gì vậy? Có cái gì chúng ta từ từ nói."
Gia gia A Phúc cau đôi mắt già nua, nước mắt rưng rưng, "Mễ tiểu nương tử, ta biết ta nói lời này làm ngươi khó xử, ta biết ngươi là người tốt nên mới dày mặt tới tìm ngươi, nhưng ta thật sự không còn biện pháp nào. Cơ thể của ta đã sắp không được, hiện tại cũng chỉ là nhìn vào A Phúc mà ráng chống đỡ thôi. Ta không biết còn có thể chịu đựng được bao lâu, ta chết không sao cả, nhưng ta không yên lòng A Phúc, nó còn nhỏ như vậy, nếu ta chết, không ai sẽ nuôi nó, một mình nó sống thế nào được a..."
"Mễ tiểu nương tử, coi ta như van cầu ngươi, ngươi mang theo A Phúc cùng đi đi, A Phúc rất hiểu chuyện, ăn cũng không nhiều, chỉ cần tùy tiện cho nó miếng chiếu thôi cũng được, nó ăn cái gì cũng được. Chuyện nhà cái gì nó cũng có thể làm, có thể giúp ngươi dọn dẹp, cũng có thể giúp ngươi buôn bán, ngươi có việc gì chỉ cần sai khiến nó làm, chỉ cần cho nó miếng cơm ăn liền đủ rồi."
Trong lòng Mễ Vị lòng thở dài, bất đắc dĩ nói: "Mục phụ, coi như ta chịu dẫn A Phúc đi, ông cảm thấy A Phúc sẽ đồng ý để ông lại đây một mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nha-ta-that-my-vi/171887/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.