Vừa dứt lời, Mễ Tiểu Bảo đột nhiên hừ một tiếng, cánh tay ôm lấy cổ Mễ Vị căng chặt.
Mễ Vị biến sắc, "Có phải bắt đầu đau hay không?"
Mễ Tiểu Bảo cắn chặt môi không lên tiếng, song thân thể đang gồng cứng lên của thằng bé đã nói rõ hết thảy.
Không nghĩ đến hiệu quả của thuốc nhanh như vậy đã bắt đầu phát tác, Mễ Vị lo lắng nhìn về phía Hiên Viên Tố, hắn vẫn là dáng vẻ không có biểu cảm gì, tựa như thuốc kia đối với hắn không có chút tác dụng gì cả, nhưng nàng biết, giờ phút này hắn khẳng định cũng rất đau. Tên này chính là như vậy, coi như trên người bị cắt thịt cũng có thể không rên một tiếng.
Biết rõ thống khổ, nhưng Mễ Vị cũng không có bất kỳ biện pháp nào giảm bớt đau đớn cho bọn họ, đành phải để Hiên Viên Tố nằm xuống, đem Mễ Tiểu Bảo đặt nằm bên cạnh hắn, sau đó cởi áo khoác của mình, cũng leo đến trên giường nằm xuống, ôm thân thể nho nhỏ của Mễ Tiểu Bảo vào lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ, Hiên Viên Tố thì ôm cả hai mẹ con vào lòng, ba người một nhà ôm chặt lấy nhau.
"Bảo Bảo, nương kể chuyện xưa cho con nha, muốn nghe hay không?" Mễ Vị muốn mượn chuyện này dời đi lực chú ý của Mễ Tiểu Bảo, giảm bớt thống khổ.
"Muốn, muốn nghe." Mễ Tiểu Bảo nói chuyện mà giọng cũng run lên vì đau.
Mễ Vị hôn hôn lên cái trán nhỏ của nó, sau đó từ từ kể: "Truyền thuyết nói rằng, cách đây thật lâu thật lâu rồi, tại vương quốc Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nha-ta-that-my-vi/1645621/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.