"Sao ngươi lại tới đây? Ngươi không ở học viện, ai nấu cơm cho các học đồ?" Mễ Vị rất kinh ngạc.
Triệu Công cười khổ, "Ta còn không đến đây mấy tên học đồ đó mới dỡ luôn nhà ăn ra ấy."
"Tại sao lại vậy?" Mễ Vị nghi hoặc, "Tay nghề ngươi bây giờ làm cơm ăn rất ngon a, bọn họ còn không hài lòng?"
Triệu Công dở khóc dở cười nói: "Tới bây giờ ta làm cơm cũng chỉ làm mấy món học của ngươi, bọn họ tất nhiên không chê, nhưng bọn họ có ý kiến là cơm của quán ngươi mỗi ngày làm ăn phong phú hơn, vừa cua hầm rồi còn bánh bao gạch cua, bọn họ ở trong học viện lại không được ăn, kết quả là tới tìm ta, hỏi ta vì sao trong nhà ăn không có món cua hầm hay bánh bao thịt cua gì."
Mễ Vị:... Cái bọn học đồ này quả thật muốn lật trời mà!
Nhưng mà Mễ Vị vẫn không hiểu, hỏi: "Bọn họ suốt ngày đều ở trong học viện, làm sao biết được trong tiệm cơm ta ra món mới?"
Triệu Công thở dài, "Còn không phải có người mỗi ngày đi mang đồ ăn ngon cho cái cô nương nào đó trong học viện sao, cho nên mấy học đồ mới biết chuyện, sau đó làm ồn ào đến đầu ta ong ong. Nếu mà ta còn không đến đây học ngươi để về làm cho bọn nó ăn, chắc bọn nó ầm ĩ đến thủng lỗ tai ta mất."
Mễ Vị lập tức nghĩ tới Phùng Tử Chiêm, cái tên này mỗi ngày đều mua rất nhiều đồ ăn đóng gói mang đi, không cần hỏi cũng biết là đi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nha-ta-that-my-vi/1645615/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.