Mễ Vị bổ nhào vào trước giường, muốn ôm lấy hắn, nhưng nhìn hắn đầy người tổn thương cũng không dám làm gì, chỉ dám nhẹ nhàng cầm tay hắn, nước mắt như suối chảy xuống.
Lúc cắt thịt thối, Hiên Viên Tố sớm đã tỉnh lại, nhưng vẫn nhắm mắt lại không nhìn nàng, nghe được nàng khóc, vẫn nhịn không được mở mắt, hung dữ cứng rắn nói: "Khóc cái gì! Vừa mới rồi không phải còn đau lòng người khác sao."
"Chàng nói bậy bạ gì đó." Mễ Vị hít hít mũi, nhưng vẫn là không nhịn được rơi lệ, "Ta làm gì có đau lòng người khác, là chàng ngộ thương người ta, người kia đâu có gì với ta đâu, chỉ là cầu ta giúp hắn làm một cái bánh sinh nhật cho người trong lòng hắn thôi. Chàng không phân tốt xấu lại đánh người ta như vậy, chẳng lẽ ta có thể mặc kệ sao? Vậy thành người thế nào chứ?"
Hiên Viên Tố lệch xuống dưới, thanh âm khàn khàn, lại tự dưng mang theo chút ủy khuất, "Nhưng nàng vẫn bỏ ta lại mà đi, ta bị thương còn nặng hơn hắn nhiều, vậy mà cũng mặc kệ ta mà đi lo cho người ta."
"Không phải..." Mễ Vị vốn định giải thích, nhưng có thể là thấy sắc mặt hắn tái nhợt cùng với thân thể đầy băng trắng, nghĩ đến hắn liều mạng một thân bị thương nặng cũng gấp rút lên đường tìm đến bọn họ, trong lòng tê rần, cái gì đều không muốn giải thích.
Thôi được rồi, còn cãi với hắn làm cái gì, lần này là nàng không tốt, không có kiểm tra một chút xem hắn có bị thương hay không đã đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nha-ta-that-my-vi/1645609/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.