Không lâu lắm, lại có một vị phụ nhân mang theo tiểu hài đến mua, vừa hỏi mới biết được, hoá ra cũng là nhìn thấy Bảo Thụ ăn ngon cực kỳ, lúc này mới đòi mua.
Mễ Vị suy nghĩ có nên trả cho Bảo Thụ khoảng phí quảng cáo nào hay không, dù sao cũng ra không ít sức a.
Ngược lại là Mễ Tiểu Bảo, nghe nói là vì Bảo Thụ ca ca ăn bánh hẹ nên lúc này mới có khách đến cửa, mắt sáng lên, lập tức tìm Mễ Vị xin cái bánh hẹ, "Nương, con cũng đi kéo khách cho người, người chờ đi."
Mễ Vị còn chưa kịp nói chuyện, thằng oắt con này liền vèo một cái đi tắt, mượn lực nhảy vù qua vách tường, trong chớp mắt liền bay qua tường vây ở cuối cùng cái ngõ này, chạy xa.
Mễ Vị nghiến răng, cách tường vây hô to: "Lúc trở lại không cho trèo tường!"
Phía ngoài tường truyền đến tiếng Mễ Tiểu Bảo dần dần đi xa: "Biết rồi nương —— "
Mễ Vị bất đắc dĩ lắc đầu, đứa trẻ này tuy rằng từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, nhưng trong lòng vẫn là một tiểu hài tử, thích nhất là trèo tường leo cây.
Đoán tiểu hài nhi sẽ mang khách trở về, Mễ Vị liền xoay người về phòng bếp tiếp tục làm thêm bánh hẹ.
Quả nhiên, không đến thời gian một chén trà, Mễ Tiểu Bảo liền bịch bịch bịch chạy trở về, lần này ngược lại còn rất nghe lời, không có dùng khinh công trèo tường. Bất quá nghĩ lại thì nó có muốn leo cũng leo không được, bởi vì phía sau của nó còn chạy theo một chuỗi hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-nha-ta-that-my-vi/1645544/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.