Editor: Thienyetkomanhme
Tư Cảnh Lâm vốn là không thèm để ý có quà hay không có quà, gật đầu sau thẳng hướng trong phòng bếp mà đi.
Nghe được tiếng bước chân quen thuộc, Nguyễn Miên Man cũng không quay đầu lại nói: "Anh đã tan tầm!"
"Ừ." Tư Cảnh Lâm thấy cô còn ở trước bệ bếp bận rộn, không khỏi nói, "Tùy tiện làm vài món là được, không cần vất vả như vậy."
"Làm cho anh ăn, một chút cũng không vất vả." Nguyễn Miên Man nói xong, gắp một miếng tú cầu sò khô đút cho anh.
Vì hôm nay cô phá lệ nói ngọt mà Tư Cảnh Lâm nở nụ cười há mồm ăn, khen nói: "Thực thơm, ăn rất ngon."
Nguyễn Miên Man cong môi nói: "Anh trước đi ra ngoài, một hồi liền có thể ăn."
Tư Cảnh Lâm vốn dĩ muốn ở lại hỗ trợ, cô lại không chịu, chỉ có thể rời khỏi đây, đuổi mấy thằng bạn lại đây ăn ké tiến vào hỗ trợ bưng thức ăn.
Ba người Mộc Phong tiến vào, từng món ăn sắc hương vị đầy đủ được bưng lên bàn, chỉ nhìn cũng làm người ta thèm nhỏ dãi.
"Một bàn đồ ăn này không đơn giản, vừa thấy chính là mất rất nhiều công phu, hôm nay ông xem như dính chút ánh sáng của cháu." Ông Ngô nhìn thức ăn phong phú, mê người trên bàn, quay đầu nói.
Tư Cảnh Lâm không nói chuyện, khóe môi lại là không tự giác giương lên.
Chờ cái niêu cuối cùng được đặt đến chính giữa cái bàn, Nguyễn Miên Man bưng rượu ra tới, ngồi xuống cái ghế bọn họ cố ý lưu lại cho mình, bên cạnh Tư Cảnh Lâm.
"Anh Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-com-chien-hanh-phuc/1165713/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.