Chương trước
Chương sau
Nhân viên giao cơm: "......"
Vì cái đánh giá 5 sao, nhân viên giao cơm cảm thấy cạn lời, nhưng vẫn phối hợp thể hiện sự hâm mộ nói: "Oa! Thật hâm mộ anh a, có thể chia cho tôi hai miếng không?"
Hắn vốn dĩ là đơn thuần phối hợp, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới vị đậu hủ chiên, không tự chủ được nuốt nước miếng, cũng diễn khá thật.
Trong lòng khách hàng tức khắc sảng khoái, gật đầu nói: "Được, liền ăn hai miếng đi." Nói xong, trực tiếp để lên ngăn tủ ở cửa bắt đầu mở gói cơm ra.
Nhân viên giao cơm vốn chỉ tùy tiện nói vậy thôi, chờ ngửi được mùi hương, nghĩ không ăn thì tiếc, không ăn nói không chừng khách hàng còn sẽ không vui, vì thế tiếp nhận hai khối đậu hủ chiên khách đưa qua trực tiếp một ngụm nhét vào trong miệng.
"Ăn ngon thật! Cảm ơn." Nhân viên giao cơm ăn xong sau, một bên nói lời cảm tạ một bên xuống lầu.
Đã đắm chìm vào hương vị của đậu hủ chiên khách hàng hướng hắn xua xua tay, đầu cũng không nâng lên, trực tiếp đứng ở cạnh cửa ăn.Nhân viên giao cơm thấy vậy, lại quay trở lại đem cửa đóng lại thay vị khách này mới rời đi.
Mọi người trong hẻm hồ Lô nghe nói việc của tiệm đậu hủ đã được giải quyết, một bên mắng cái tên thiếu đạo đức kia, một bên khen ngợi Nguyễn Miên Man, không ít người đều tới trong tiệm, định mua ít đậu hủ chiên trở về thêm món cho bữa trưa.
Vốn là giúp đỡ tiêu thụ một phần đậu hủ, nhưng mà chờ lúc đến trong tiệm, ngửi được mùi đậu hủ chiên, lại xem trong tiệm một đám ngươi vùi đầu ăn đậu hũ chiên, các bà tức khắc cảm thấy, với mùi hương này, tựa hồ cũng không cần các bà hỗ trợ.
Bất quá, dù không cần hỗ trợ, các bà cũng vẫn muốn mua một phần trở về, rốt cuộc cũng quá thơm.Đại bộ phận đều là mua một phần nhỏ, chỉ có bà Lý, nghĩ mỗi lần từ nơi này mua cái gì trở về, con trai cùng cháu trai đều tranh nhau ăn, dứt khoát mua phần lớn.
Nguyễn Miên Man sợ bà là lo đậu hủ bán không hết mới mua nhiều như vậy, còn khuyên một câu: "Bà Lý, phần nhỏ cũng có có mười khối đậu hủ, thêm đồ ăn nữa là đủ ăn rồi."
"Con trai bà ăn được lắm, người to như vậy, mỗi lần bà mua cái gì ở tiệm cháu trở về, nó còn muốn tranh cùng con nó, bà dứt khoát mua nhiều chút."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, lúc này mới không nói cái gì.
Chờ bà Lý theo đậu hủ chiên về nhà, con dâu đã làm xong cơm trưa, con trai và cháu trai cũng đã ngồi ở trước bàn chờ.
"Ta mua từ tiệm Đông Đông phần đậu hủ chiên thêm món ăn."
Bà Lý đem cơm hộp đặt tới trên bàn, cháu trai lập tức duỗi tay mở ra cái túi.
"Thật thơm!" Cái nắp vừa mở, người đàn ông bên cạnh bàn cũng không kịp lấy đôi đũa, trực tiếp bốc lên một miếng nhét vào trong miệng.
Bà Lý cạn lời mà nhìn con trai: "Tự xem mình giống cái gì!"
Con dâu trực tiếp cầm lấy đôi đũa đánh một cái vào mu bàn tay chồng, lại đem một đôi đũa nhét vào trong tay con trai, cũng đang chuẩn bị học theo.
Chờ người một nhà ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, mọi người đều làm lơ những món khác trên bàn, chiếc đũa toàn hướng tới hộp đậu hủ chiên kia, một hộp lớn như vậy đều không đủ cho bọn họ ăn, đến cuối cùng, thậm chí đến sốt cũng trộn với cơm trong chén ăn.
"Tay nghề này của Đông Đông thật là không có gì để chê." Nhìn con trai vốn kén ăn nhờ có đậu hủ chiên liền ăn hết hai chén cơm, con dâu không khỏi nói.
Bà Lý gật đầu nói: "Đúng vậy, mấy đứa là không thấy được, lúc ta tới trong tiệm, một đống người đều đang ăn đậu hủ chiên, ăn đến đầu cũng không ngẩng, mệt chúng ta phía trước còn lo lắng con bé bán không hết mười phản đậu hủ, hiện tại xem, sợ là mười phản cũng không đủ bán......"
Đúng như bà Lý suy đoán, chỉ là dựa vào những nhân viên giao cơm tới trong tiệm cơm đã tiêu hao không ít đậu hủ, hơn nữa bán trên app cơm hộp, cùng với người trong ngõ nhỏ mua không ít, chờ lúc sau khách hàng tới ăn trong tiệm, mười phản đậu hủ thế nhưng đã dùng hết.
"Cô chủ, đậu hủ không đủ." Chu Linh lại đưa ra hai chén đậu hủ chiên, trở lại phòng bếp nói với Nguyễn Miên Man.
Nguyễn Miên Man quay đầu nhìn chỗ để đậu hủ, thấy chỉ còn chưa đủ một phản, vì thế nói: "Chị gọi điện thoại bảo tiệm đậu hủ lại đưa mấy phản đậu hủ lại đây."
Chu Linh gật đầu, vội cầm di động gọi điện thoại cho bà chủ tiệm đậu hũ.Bà chủ nghe nói mười phản đậu hũ phía trước đã bán xong rồi, kinh ngạc qua đi, nghĩ làm được cái hương vị đó, cảm thấy cũng bình thường.Nghe nói trong tiệm còn có khách hàng muốn mua đậu hủ chiên, nhưng các cô đã dùng hết đậu hủ rồi, muốn đưa thêm qua, bà chủ vừa cao hứng vừa cảm kích, cúp điện thoại xong vội lấy ba phản đậu hủ đưa qua.
Trong tiệm, khách hàng nhìn thấy có ngườ đưa đậu hủ tới, lập tức kêu lên: "Lại cho tôi một phần đậu hủ chiên mang về!"
"Tôi cũng muốn, muốn phần lớn."
"Các ngươi mua nhiều như vậy, người phía sau còn có gì ăn?"
Bà chủ đem đậu hủ vào phòng bếp, mang theo tươi cười ra tới, nghe được khách trong tiệm tranh chấp, thuận miệng nói: "Mọi người yên tâm, đậu hủ còn nhiều lắm, khẳng định đủ cho mọi người đều được nếm thử."
Hai giờ rưỡi đóng cửa, không chỉ bán hết mười phản đậu hủ ban đầu, kế tiếp còn giúp tiệm đậu hủ tiêu thụ thêm sáu phản đậu hủ.
Bởi vậy, có người trong ngõ nhỏ giúp đỡ mua một chút, bà chủ tiệm đậu hủ cũng bày bán ở phụ cận một chút, hai mươi phản đậu hủ bị tên thiếu đạo đức nào đó bùng hàng một chút cũng không lãng phí, bán đi sạch sẽ.
Thậm chí, bởi vì khách hàng đối với đậu hủ chiên quá nhiệt tình, tiệm hủ phường còn nhờ họa được phúc, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đặt trước một tháng mỗi ngày lấy mười phản đậu hủ.
Từ hôm nay trở đi chỉ buôn bán nửa ngày, đóng cửa xong, Nguyễn Miên Man thảnh thơi mà ngồi ở cửa hưởng thụ những cơn gió ngẫu nhiên thổi qua xem bình luận.
【nx: Đây là đậu hủ chiên thần tiên gì chứ, cũng quá ngon, một phần lớn như vậy, tôi vốn đang nghĩ chừa chút buổi chiều ăn, kết quả không nhịn được, một hơi ăn xong, thật thơm! [ hình ảnh ] 】
【5 còn: Bạn không phải người duy nhất! Tôi cũng một hơi ăn xong một phần đậu hũ lớn như vậy, ăn quá ngon. 】
【fy: Không thích ăn đậu hủ, nhìn canh rau xanh đậu hủ trong tiệm rất được khen ngợi, cũng chưa một lần nếm thử, hôm nay nhìn đến đậu hủ chiên, đột nhiên muốn nếm thử một chút, ăn xong, nháy mắt tôi lại thấy đậu hủ rất ngon. 】
【 mộng k: Đậu hủ chiên thật sự ăn ngon, đậu hủ chiên vừa tới, sốt lại càng mĩ vị, hai cái kết hợp, thật là ăn muốn nghiện luôn, cả nhà chúng ta đều rất thích ăn [ hình ảnh ] 】......
【6 ngày: Ăn quá ngon, phần lớn căn bản cũng không đủ ăn, về sau lại tự nấu chút mì sợi trộn vào sốt đậu hủ dư lại, cũng đặc biệt ngon, đề nghị mọi người nếm thử một lần. [ hình ảnh ] 】
【 thanh l: Ăn xong món chủ tiệm làm xong, đậu hủ chiên ở cổng trường nháy mắt liền không thơm nữa, bà chủ tôi đã bị món trong tiệm làm bị nghiện, đừng đột nhiên lại dừng bán đậu hủ chiên nhé. 】
【kl: Đúng, chủ tiệm cô bán đậu hũ chiên lâu một chút, ít nhất phải chờ chúng ta ăn ngán mới thôi. 】
【an: Anh trực tiếp bảo bà chủ bán đậu hủ chiên cả đời đi, rốt cuộc đậu hủ chiên thơm như vậy, ai sẽ ngán chứ. 】......
【in: Ha ha ha ha, tôi buổi trưa ăn đậu hủ chiên, tên nhóc cách vách nhìn chằm chằm vào tôi, tôi cố ý kẹp lên một cái nhem nhem, kết quả làm nó bật khóc! 】
Nguyễn Miên Man nhìn đến một cái bình luận cuối cùng, cười khẽ lắc đầu, cảm thấy hắn cũng không sợ bị bố mẹ đứa nhỏ mắng.
Vốn dĩ cô quyết định mỗi ngày kế tiếp bán mười phản đậu hủ, cũng coi như là giúp đỡ sinh ý tiệm đậu hũ một chút, lúc này thấy khách hàng yêu thích đậu hủ chiên như vậy, mới tính là hoàn toàn yên lòng.
Đậu hủ dinh dưỡng phong phú, món ăn vặt đạu hũ chiên này, có thể coi như già trẻ đều ăn được.Từ khi tiệm cơm chiên Hạnh Phúc bán đậu hủ chiên, lại hấp dẫn rất nhiều khách hàng mới tới.
Có thể nói, mười phản đậu hủ trên cơ bản là không đủ bán, vì để càng nhiều khách có thể ăn được, Nguyễn Miên Man dứt khoát chỉ bán phần nhỏ.Kể từ đó, phần lớn khách hàng vừa lòng, một ít khách đã từng ăn được phần đậu hủ chiên lớn lại có chút oán niệm.Bất quá, chờ Nguyễn Miên Man trấn an bọn họ rằng một ngày cũng không nên ăn quá nhiều món làm từ đậu, bọn họ liền không nói gì thêm.
Bắt đầu chỉ buôn bán nửa ngày, yến tiệc Nguyễn Miên Man cũng không tiếp được thường xuyên như trước, một tuần nhiều nhất tiếp được vài lần, đại bộ phận thời gian thậm chí chỉ tiếp một lần.
Thường lại đây ăn yến tiệc trên cơ bản đều là nhóm ngưới Triệu Hữu Vi, biết cô muốn ôn tập chuẩn bị sang năm thi đại học, cũng rất hiểu cho cô.
Ôn tập cũng không có khả năng suốt ngày chỉ ôn tập, kể từ đó, thời gian rảnh của cô cũng tăng lên, rốt cuộc có thể kiên trì mỗi ngày luyện thư pháp.
Luyện một đoạn thời gian, buổi chiều ngày nọ, cô bỗng nhiên nhớ tới, tựa hồ lúc trước còn đồng ý viết một bức chữ cho Tư Cảnh Lâm.
Nhớ lại một chút sau, cô cầm lấy di động tìm kiếm.
Rất nhanh, trình duyệt đã ra kết quả mà cô tìm kiếm 《 Kinh Thi · Trịnh Phong · Tử Câm 》.
Thanh Thanh tử câm, du du ngã tâm...... Một ngày không thấy, như ba tháng hề!( với trình độ thơ văn level 1 của editor xin phép để nguyên câu thơ)
Nguyễn Miên Man xem hoàn chỉnh đầu thơ, trên mặt bỗng nhiên có chút nóng.
Sao anh Cảnh Lâm lại bảo mình viết câu thơ này?
Nguyễn Miên Man không nghĩ nhiều, nội dung câu thơ này, lại không phải do cô tự nghĩ ra.Có lẽ anh chỉ là đơn thuần thích câu thơ này, không có ý khác.
Nguyễn Miên Man tự nói cho chính mình, mới vừa áp xuống suy nghĩ miên man trong lòng, liền nghe được than âm truyền đến bên tai —— "Đông Đông?"
Giọng nói trầm thấp mà từ tính, làm cô đột nhiên ngẩng đầu lên, di động trực tiếp rớt trên bàn: "Anh Cảnh Lâm!"
Tư Cảnh Lâm mới vừa rồi ở cửa gọi cô hai tiếng mới tiến vào, vốn dĩ còn tò mò cô nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy, chờ nhìn đến chữ trên màn hình di động, ánh mắt hơi lóe.
Anh biết rõ còn cố hỏi: "Đông Đông mới vừa rồi suy nghĩ cái gì vậy?"
Nguyễn Miên Man đưa tay tắt màn hình điện thoại di động lắc đầu tỏ vẻ không nghĩ cái gì, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, quả ở cây đào bên đã chín, hôm nay hái được không ít, em cho anh nếm thử."
Cô nói xong, liền chạy chậm vào phòng bếp rửa quả đào.Tư Cảnh Lâm nhìn bóng dáng cô, khóe môi giương lên một độ cung rất nhỏ.
Một lát sau, rửa xong quả đào đi ra, Nguyễn Miên Man đã khôi phục như thường, đem đĩa quả đặt tới trước mặt anh nói: "Tuy rằng bộ dáng không quá đẹp, nhưng rất ngọt, anh nếm thử xem."
"Được." Tư Cảnh Lâm cầm lấy một cái, khẽ cắn một ngụm gật đầu, "Xác thật không tồi."
Nguyễn Miên Man tức khắc cười rộ lên: "Vậy đợi lát nữa anh mang một chút trở về ăn."
Nói xong, cô cũng cầm lấy một quả để ăn.
Tư Cảnh Lâm thấy cái miệng nhỏ của cô cắn quả đào, biểu tình sung sướng, cảm thấy ngày mai có thể mang ít loại đào khác tới cho cô nếm thử.
Ăn xong quả đào, Nguyễn Miên Man đem sách giáo khoa cùng các loại tài liệu lấy ra, có anh làm bạn bắt đầu học tập.
Một đoạn thời gian trôi qua, Quả Quýt Nhỏ đã béo thêm một ít từ cửa tiến vào, nhảy đến cái ghế bên cạnh Tư Cảnh Lâm, trộm dùng móng vuốt chạm vào nút áo trên cổ tay áo anh.
Đại khái là anh mỗi ngày tới đây, mèo béo đã quen với nh, hiện tại lá gan càng lúc càng lớn, mặc dù bị anh phát hiện còn không chịu thu móng vuốt.Tư Cảnh Lâm liếc nó một cái, giây tiếp theo lại đột nhiên nhớ tới, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, cũng chính là con mèo này ngậm đi nút tay áo của mình.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Tư Cảnh Lâm nhu hòa hơn hai phần, ngay sau đó dứt khoát cởi xuống nút tay áo cho nó chơi.
Mèo béo thấy nút tay áo bị chính mình làm rơi xuống, ngay từ đầu còn bị dọa nhảy dựng, chờ thấy anh không có phản ứng gì, lá gan lại nổi lên, dùng móng vuốt đem nút tay áo gạt đến trước mặt mình.Mèo béo chơi chán, ngậm nút tay áo lên nhảy đến trên bàn, kêu "Miao" một tiếng, đem nút tay áo ném đến trên sách Nguyễn Miên Man đang xem.
"Em lại từ nào ngậm tới......" Nguyễn Miên Man nói còn chưa dứt lời, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, thấy nút tay áo cả anh thiếu một cái, vỗ nhẹ đầu nó, "Lại nghịch ngợm!"
"Không có việc gì, cho nó chơi đi." Tư Cảnh Lâm nói.
"Anh Cảnh Lâm đừng có chiều nó như vậy, bằng không về sau lá gan của nó lại lớn hơn nữa." Nguyễn Miên Man nói xong, đứng dậy đi lấy xà phòng thơm đem nút tay áo rửa sạch sẽ, lau khô rồi đưa cho anh.
Tư Cảnh Lâm nói: "Một tay không dễ cài."
"Em giúp anh." Nguyễn Miên Man không nghĩ nhiều, nói thẳng.
Tư Cảnh Lâm đem bàn tay đưa qua, nhìn cô gái hơi rũ hai tròng mắt, khuôn mặt nhỏ tràn đầy nghiêm túc mà thay mình cài nút tay áo, trong lòng có loại thỏa mãn nói không nên lời.
Nghĩ đến mỗi ngày về sau, nếu cô đều có thể cài nút tay áo cho mình, thậm chí đeo cà vạt, trong lòng Tư Cảnh Lâm bỗng nhiên có chút rung động.Nhưng mà......
Anh nghĩ, nếu như chờ tới lúc kết hôn, anh đại khái luyến tiếc đánh thức cô vào sáng sớm, chỉ vì hưởng thụ cảm giác cô đeo cà vạt cho mình, nói như vậy, vẫn là tan tầm thay mình tháo cà vạt tương đối thích hợp hơn.
"Như vậy được không ạ?" Sờ soạng đem nút tay áo cài xong, tầm mắt Nguyễn Miên Man ở trên tay anh nhìn lướt qua rồi ngẩng đầu hỏi.
Đối diện với đôi mắt hạnh trong suốt, Tư Cảnh Lâm không đáp mà hỏi lại: "Đông Đông, em nhớ rõ lúc trước đã đồng ý viết cho anh chữ gì chứ?"
Nguyễn Miên Man không nghĩ tới anh đột nhiên hỏi cái này, nhớ tới nội dung câu thơ, tim đập chậm một nhịp. Cô dời tầm mắt đi nói: "Em không nhớ rõ nội dung câu thơ kia, đổi cái khác viết được không ạ?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.