Editor: Thienyetkomanhme Cô thậm chí đến sốt bên cạnh cũng chưa kịp chấm, trực tiếp đưa vào trong miệng.Mặc dù không chấm tương, cũng không tổn hao mỹ vị tôm tỳ bà như cũ, mặt ngoài một tầng phá lệ thơm giòn, bên trong lại tươi mới đến như là có thể cắn ra nước. Cô tuy không nói chuyện, trên mặt biểu tình lại viết rõ hai chữ "Ăn ngon", về sau lại ăn một con tôm chấm tương, sau đó mới đưa chiếc đũa duỗi tới một món khác. Nói thật, trên bàn mỗi một món ăn thoạt nhìn đều mê người mỹ vị, cô nhất thời đều không biết nên ăn món nào trước mới tốt, cuối cùng vẫn là quyết định ăn mấy món ở gần trước. Thịt bao vỏ ngoài làm bằng trứng vàng ruộm, làm thành hình túi tiền,, túi tiền căng phồng bên trong non mềm tiên hương, miệng túi tiền còn dùng sợi rau xanh biếc buộc lại, vàng ruộm cùng xanh biếc, thoạt nhìn phá lệ xinh đẹp. "Món này lúc trước tôi cũng từng ăn qua ở chỗ khác, nhà đó còn quảng cáo chiêu bài là truyền nhân ngự trù, hương vị còn không ngon bằng nhà này." Cô gái váy xanh ăn xong một cái thịt bao vỏ ngoài xốp giòn, nhân bên trong non mềm tiên hương nhịn không được nói. Lệ Nam nghe vậy, nói: "So sánh với nhà này, mấy cửa tiệm trước kia ăn cảm thấy không tồi, giờ đều thấy thiếu chút hương vị nữa." Nói xong, cô lại coi trọng đĩa thịt anh đào nhan sắc tươi sáng, kẹp lên một miếng ăn. "Ăn ngon không?" Đại khái là thịt anh đào thoạt nhìn nhìn dầu mỡ, tuy rằng ngay ánh mắt đầu tiên cô gái áo xanh đã bị màu sắc của nó hấp dẫn, lại không lập tức nếm thử. Lệ Nam gật đầu: "Hẳn là thả anh đào vào hầm cùng, vị anh đào ngọt thơm cùng vị thịt hỗ trợ lẫn nhau, da mềm vị ngọt mặn, thật sự mỹ vị." Nghe xong lời bình của cô, hai người còn lại nhịn không được cũng gắp một miếng thịt anh đào xinh đẹp. Nguyễn Miên Man làm đồ ăn, trên cơ bản ăn một ngụm liền dừng không được, nửa phần thịt anh đào tổng cộng cũng không nhiều, các cô cậu một đũa tôi một đũa, không bao lâu liền ăn xong, thậm chí tới mầm đậu Hà Lan lót đáy đĩa cũng không buông tha.Nhiều như vậy đồ ăn, mặc dù mỗi món chỉ bày nửa phần, ba cô ăn xong cũng không muốn di chuyển. "No quá." Trước nay không ăn no như vậy, cô gái nhịn không được kêu to. ||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban ||||| Trong ba người, chỉ có Lệ Nam ăn uống nhiều hơn một chút. "Vậy các cô còn muốn ăn tôm hùm đất không?" Chu Linh nhìn thấy các cô như vậy, không khỏi hỏi. "Ăn!" Lệ Nam đã ngửi được mùi thơm, làm sao có thể nhịn không ăn. Chờ Chu Linh đem tôm hùm đất xào cay đưa lên, đừng nói Lệ Nam, chính là hai cô bạn lúc trước cảm thấy chính mình sắp no cũng nhịn không được duỗi tay ăn theo. Cũng may tôm hùm đất cũng chính là ăn hương vị, bản thân nó không nhiều thịt lắm, nếu không các cô hôm nay sợ là muốn no hỏng người. "Tôm hùm đất này quả thực có độc, ăn đến mức không bỏ tay xuống được." Vốn dĩ định nếm hai con liền thu tay, cô gái váy xanh một bên lại nhặt lên một con tôm hùm đất hút nước sốt phía trên, một bên nói. Người bên cạnh gật đầu tán đồng, trên tay lại không chậm chút nào cũng cầm lấy một con.Các cô hơn 6 giờ chiều tới đây, ăn xong đã hơn 8 giờ tối. Ba người ăn cơm chưa bao giờ đóng gói mang về, giờ từng người xách theo một đống đồ ăn, cảm thấy mỹ mãn đi ra ngoài. "Tôi muốn đi nhà họ Hứa một chuyến, các cậu có muốn đi cùng tôi hay như thế nào?" Từ hẻm Hồ Lô đi ra, Lệ Nam hỏi hai người bạn. "Cậu đi nhà họ Hứa làm cái gì?" Lệ Nam nói: "Đem đồ ăn đưa cho Mộng Nguyệt nếm thử, ba chúng ta cũng không thể ăn mảnh được." Hai người bên cạnh: "......" Cạn lời qua đi, các cô cự tuyệt nói: "Vừa rồi ăn quá no, hiện tại muốn trở về nghỉ ngơi." Lệ Nam cũng không bắt ép: "Vậy được, các cậu trở về đi, tự tôi đi." Nói xong, cô đã ngồi vào trong xe, hướng các cô vẫy vẫy tay, xe đã chạy như bay ra ngoài.Lệ Nam tới nhà họ Hứa, biết cô cùng tiểu thư nhà mình là bạn bè, người giúp việc tiếp đón cô vào nhà. "Cảm ơn." Lệ Nam nói lời cảm tạ, trực tiếp lên lầu đi tới phòng Hứa Mộng Nguyệt. Cửa phòng không khóa, cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào."Mộng Nguyệt." Ngồi ở trên ban công Hứa Mộng Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy Lệ Nam tới, ngữ khí có chút giận dỗi: "Cậu tới làm gì!" "Cùng cậu chia sẻ món ngon." Lệ Nam dứt lời, người đã đi ra ban công, kéo ra ghế mây bên cạnh Hứa Mộng Nguyệt ngồi xuống, bắt đầu mở ra túi đồ ăn. Đồ ăn đóng gói chia thành 3 phần, nơi này Lệ Nam có thịt anh đào, thăn bò năm màu, thịt thỏ trần bì, canh điểu triều phượng cùng tôm hùm đất. Hứa Mộng Nguyệt liếc mắt: "Ai mà thèm!" "Cậu không vậy tôi tự mình ăn, vừa lúc một đường tới đây lại có chút đói bụng." Lệ Nam nói xong, thật sự mở ra cái nắp và một đôi đũa dùng một lần ra tự ăn. Hứa Mộng Nguyệt vốn đang cho rằng cô tới đây xin lỗi, thấy cô thật đúng là vô tâm vô phế chạy đến trước mặt mình ngồi ăn, còn ăn đến ngon lành như vậy, trực tiếp bị tức phát khóc. Hứa Mộng Nguyệt cảm thấy chính mình quả thực quá thất bại, người cô thích không thích mình, một bà chủ cỉa một tiệm cơm nhỏ cũng có thể khi dễ mình, ba không giúp mình báo thù thì thôi, còn luôn cảnh cáo cô không được gây chuyện...... Hiện tại, ngay cả bạn bè cũng hướng về người ngoài tới chọc tức mình! "Muốn ăn thì nói là được, thèm tới mức phát khóc à?" Lệ Nam nghe thấy cô khóc nức nở, có chút cạn lời, cảm thấy phụ nữ chính là phiền toái. May Hứa Mộng Nguyệt không biết suy nghĩ trong lòng cô, nếu không khẳng định muốn hỏi một câu, "Cậu chẳng lẽ không phải là phụ nữ?" "Ai mà thèm tới mức phát khóc!" Hứa Mộng Nguyệt hung dữ đáp trả một câu, lại bởi vì nói quá nhanh, dẫn tới nước miếng chảy xuống, ngược lại chứng thực suy nghĩ của Lệ Nam là cô bị thèm quá. Đối với ánh mắt "Còn nói không thèm", Hứa Mộng Nguyệt một bên lau nước mắt một bên lau nước miếng, trong miệng còn lớn tiếng nói: "Tôi không thèm!" "Được, được, được, đã biết." Lệ Nam nói xong, tiếp tục ăn. Hứa Mộng Nguyệt thấy mình đã khóc thành như vậy cô bạn còn nuốt trôi, tức giận nói: "Cậu thật quá đáng, cậu có còn là bạn của tôi hay không......" Lệ Nam dừng lại chiếc đũa nhìn về phía Hứa Mộng Nguyệt: "Cậu cũng đã lớn như vậy, biết chút tốt xấu có được không? Không coi cậu là bạn bè thì tôi đã sớm mặc kệ cậu. Chẳng lẽ cậu một hai phải đắc tội Tư Cảnh Lâm, làm trong nhà phá sản mới cao hứng?" "Lại không phải đóng phim truyền hình, trong đời sống hiện thực nào có dễ dàng phá sản như vậy." Hứa Mộng Nguyệt một bên hút cái mũi một bên không phục. "Phim truyền hình còn diễn giải theo logic, trong hiện thực phá sản rồi sẽ có người cùng cậu giải thích cái này sao? Phía trước nhà họ Ngụy, còn không phải là đắc tội người không nên đắc tội, nói phá sản liền phá sản." Lệ Nam nói xong, nhìn về phía người khóc hồng cả hai mắt, "Lại nói, cậu cũng biết phim truyền hình có loại cốt truyện này, chẳng lẽ không cảm thấy loại hành vi của cậu hiện tại cực kỳ giống nữ phụ ngốc nghếch trong phim sao?" Trên thực tế, lần đầu tiên Lệ Nam tới tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, không phải như Hứa Mộng Nguyệt nghĩ là định đi gây chuyện, mà là muốn nhìn một chút chủ tiệm rốt cuộc là người thế nào.Xác định đối phương không phải loại người lòng dạ hẹp hòi, thích ghi thù, Lệ Nam yên tâm, đồng thời cảm thấy nên khuyên bạn mình đừng lại nhằm vào đối phương. "Cậu mới không có đầu óc!" Bị bạn mình nói như vậy, Hứa Mộng Nguyệt nháy mắt khóc còn lớn hơn nữa. Lệ Nam thấy vậy, có chút đau đầu, thậm chí trong nháy mắt có chút hối hận lúc trước nhìn mặt mà chủ động kết bạn cùng Hứa Mộng Nguyệt.Bất quá hiện tại hối hận cũng đã muộn, tính cách cô chính là loại người rất nghĩa khí với bạn bè, hiện tại cũng không có khả năng phát hiện bạn làm sai mà không ngăn cản lại. Chịu không nổi Hứa Mộng Nguyệt khóc như vậy, Lệ Nam gắp lên một miếng thịt anh đào trực tiếp nhét vào miệng cô. Hứa Mộng Nguyệt tâm tình không tốt, gần đây cũng không ăn uống đàng hoàng, đầu lưỡi nếm đến mỹ vị thịt anh đào, theo bản năng dừng khóc. Làm một đại tiểu thư của khách sạn lớn, đầu lưỡi cô tương đối kén chọn, nhưng mà miếng thịt anh đào trong miệng này, trừ bỏ nhiệt độ hơi lạnh chút, hương vị hoàn toàn không có chỗ nào bắt bẻ được. Thấy cô rốt cuộc không khóc, Lệ Nam nói: "Cũng may cậu cũng không đem người đắc tội chết, tìm thời gian đi tới nhà bà chủ nhỏ nói lời xin lỗi đi." "Dựa vào cái gì!" "Dựa vào việc cậu vô duyên vô cớ nhằm vào người ta, còn dùng loại thủ đoạn ấu trĩ như vậy." "Cậu mới ấu trĩ, tôi không cần!" Lệ Nam liếc nhìn cô một cái: "Công ty mới của chú Hứa gần đây hẳn là thực không thuận lợi đi?"Thương trường chính là như vậy, biết nhà họ Hứa đắc tội Tư Cảnh Lâm, những người khác muốn lấy lòng tập đoàn Bách Xuyên đều sẽ chủ động ngáng chân công ty nhà họ Hứa. Một câu nay, giống như một cây kim, nháy mắt đâm thủng sự tức giận đang phồng to xung quanh Hứa Mộng Nguyệt. Thấy cô rũ đầu không hé răng, Lệ Nam lại gắp lên một miếng thịt anh đào nhét vào miệng cô: "Cậu từ từ ngẫm lại, vì một người đàn ông tới một ánh mắt đều không muốn cho cậu mà làm ảnh hưởng đến sự nghiệp gia đình mình thì có đáng giá hay không." "Cô mua đồ ăn từ nhà nào vậy, hương vị cũng không tồi." Hứa Mộng Nguyệt cắn miếng thịt anh đào thứ hai, nói sang chuyện khác. Lệ Nam nói: "Bà chủ nhỏ làm, tay nghề cô ấy quả thật không sai." Phản ứng lại bà chủ nhỏ trong miệng Lệ Nam là chỉ ai, miếng thịt đang nhai trong miệng Hứa Mộng Nguyệt nuốt cũng không được nhổ ra cũng không xong, nửa vời, cuối cùng thiếu chút nữa đem mình sặc chết. Lệ Nam thấy mặt cô đột nhiên biến sắc liền bị dọa, vội vàng duỗi tay đập mạnh vào lưng cô một hồi.Hứa Mộng Nguyệt đem thịt nhổ ra, lại bị sặc nước miếng, hồng cả hai mắt ho khụ khụ không ngừng, ho đến yết hầu đều đau. Hứa Mộng Nguyệt nguyên bản còn muốn chất vấn Lệ Nam làm tại sao mang đồ ăn cô ta làm tới đây, giờ bởi vì yết hầu đau, hoàn toàn không muốn nói chuyện. "Cậu tự xem bản thân đi, ngày thường không làm được việc gì tốt, giờ gặp xui đi!" Lệ Nam thấy cô một hồi bị nghẹn một hồi bị sặc, nhịn không được nói. "Cậu cút." Hứa Mộng Nguyệt cảm thấy chính mình sớm muộn gì sẽ bị cô làm tức chết, chỉ vào cửa khàn giọng nói. "Chờ tôi ăn xong lại đi." Lệ Nam xem bộ dáng này của cô khẳng định là ăn không được, cảm thấy không thể lãng phí. Hứa Mộng Nguyệt nghe vậy, đứng dậy trở lại trong phòng, quyết định nhắm mắt làm ngơ.Nhưng mà, mặc dù ngồi ở trong phòng, mùi hương mê người vẫn không buông tha cô như cũ, đặc biệt là món canh bách điểu triều phượng có mùi hương quen thuộc kia.Cô nghiến răng, dứt khoát ngã lên trên giường dùng chăn đem chính mình bọc kín. Lệ Nam ăn xong sau, đem hộp cơm thu thập gọn gàng chuẩn bị về nhà, trước khi đi, cô nói: "Cậu suy nghĩ cho tốt, mấy ngày nữa tôi cùng cậu đi xin lỗi." Chờ cô đi rồi, Hứa Mộng Nguyệt nhịn không được xốc lên chăn ngồi dậy: "Cậu đều tự quyết định, còn bảo tôi sũy nghĩ cái rắm a!" Không biết có phải do ở trong chăn lâu hay không, thanh âm cô so với vừa rồi còn khàn hơn, cực kỳ giống vịt kêu cạc cạc. Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.Chờ đám người Lệ Nam đi rồi, Chu Linh để Nguyễn Miên Man nghỉ ngơi một hồi, hoặc là đi đọc sách, còn mình đầu thu thập. Nguyễn Miên Man thấy chị kiên trì, rửa sạch một đĩa trái cây để chị dọn dẹp xong thì ăn, sau đó ngồi một bên học bài. Lúc cô mới vừa xuyên qua tới đã xem xong sách giáo khoa tiểu học, lúc này sẽ không trực tiếp xem tư liệu ôn tập ông Ngô chuẩn bị cho, mà là chuẩn bị đem sách giáo khoa cấp hai đọc qua một lần trước. Một bên đọc, cô một bên nhịn không được ở trong lòng oán trách chính mình lúc trước đọc xong sách giáo khoa tiểu học liền biết xem TV, xem tiểu thuyết, bằng không hiện tại liền có thể trực tiếp từ nội dung sách cấp ba bắt đầu ôn tập. Chu Linh bận rộn hơn nửa giờ rửa xong chén đũa, làm xong vệ sinh, bưng đĩa trái cây cô chuẩn bị ngồi lại đây: "Em cũng ăn chút trái cây, nghỉ ngơi một chút." "Dạ." Vừa lúc đôi mắt cũng có chút mỏi, Nguyễn Miên Man đem sách khép lại cùng chị Chu ăn trái cây. "Tháng sáu bắt đầu đổi thành buôn bán nửa ngày, khi nào em định lên thông báo?" Chu Linh ăn một miếng trái cây, nghĩ hiện tại cách tháng sáu cũng chỉ khoảng một tuần nữa, không khỏi hỏi.Nguyễn Miên Man nói: "Chờ cuối tháng rồi nói sau." "Nói sớm một chút làm khách hàng có thời gian chuẩn bị tâm lý thì tốt hơn?" Chu Linh đề nghị nói. Nguyễn Miên Man cắn quả táo, cảm thấy chị nói cũng có đạo lý. Nghĩ chọn ngày chi bằng gặp ngày, Nguyễn Miên Man nói: "Vậy chờ ngày mai em sẽ lên thông báo." Chu Linh gật đầu. Ngày kế, tiệm cơm chiên Hạnh Phúc lên thôn báo từ ngày một tháng, chỉ buôn bán nửa ngày, trong tiệm khách hàng mới, cũ đều kêu rên một mảnh. Bất quá, thi đại học là việc lớn trong đời, bọn họ gào thét xong, vẫn là sôi nổi ủng hộ lựa chọn của bà chủ nhỏ. 【fy: Trời ơi, Tôi từng nghe nói chủ cửa này là cái một cô gái trẻ tuổi, không nghĩ tới nguyên lai trẻ tới như vậy? 】 Lúc trước, có bài viết vô lương ban tặng, trong tiệm có không ít khách hàng quen biết tuổi của bà chủ, nhưng còn có nhiều người hiện tại mới biết được, nguyên lai cô còn nhỏ như vậy.【in: Con gái tôi còn lơn hơn chút, trừ bỏ mì gói cái gì cũng không biết nấu, đúng là không có so sánh thì không có thương đau. 】
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]