Chương trước
Chương sau
Mộc Khê Ẩn mở cuốn sách Khu Rừng Ký Ức trước khi ngủ, nhưng nhanh chóng đặt nó xuống. Cô không biết Đổng Thụ Nhạn sẽ miêu tả Tích Tích như thế nào, và ký ức đau buồn của cô sẽ được thể hiện ra sao dưới ngòi bút của Đổng Thụ Nhạn, đó là điều mà cô không dám đọc. Mỗi khi mở cuốn sách ra, ký ức của cô lại ùa về, tất cả đều là những điều cô không muốn nhớ lại, vì vậy cô không muốn đọc tiếp.
Tắt đèn, Mộc Khê Ẩn nằm xuống, trong bóng tối cô tự hỏi mình tại sao không có dũng khí để đọc tiếp? Dù sao thì mọi thứ đều đã là quá khứ, và nó không còn liên quan gì đến cô của hiện tại, bây giờ cô đang rất may mắn, có người mình thích ở bên cạnh, cô không phải sợ hãi nữa.
Vài phút sau, Mộc Khê Ẩn lại bật đèn ngủ, ngồi dậy, lấy cuốn sách và mở ra lần nữa, tìm đến phần nói về Tích Tích trong cuốn sách. Cô lật xem một hồi thì thấy, ở trang 134 có đoạn miêu tả Tích Tích bị bắt nạt.
“Tôi đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin được, hắn đẩy cô ấy vào góc và tát vào mặt cô ấy. Họ nhanh chóng xô xát với nhau trên hành lang. Hắn nắm lấy mắt cá chân của cô ấy và kéo cô ấy xuống đất vài mét, trong miệng còn nói những từ lạ, không ai nghe rõ. Cô ấy rất quật cường, không nói một lời khi bị kéo lê. Giáo viên không có ở đó, không có một bạn học nào đứng lên ngăn cản hắn. Cuối cùng khi việc kéo lê dừng lại, hắn còn đá cô ấy thêm hai cái nữa rồi cười khẩy. Lúc này nữ sinh đang dựa vào góc tường thờ ơ quan sát nói rằng hôm nay thế này là được rồi, trông cậu ta thật ngu xuẩn. Hắn nói nhỏ biết rồi, lại nhấc chân lên đạp một phát, như là đạp vào bụi đất. Tôi cảm thấy máu huyết dâng trào, tôi lao tới và dùng hết sức đẩy hắn ra, lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai nói rằng chuyện của bọn tao, người mới như mày xen vào làm gì. Tôi quay đầu lại và nhìn thấy người đang nói, là kẻ bắt nạt, toàn bộ khuôn mặt của cô ta bị che bởi những lọn tóc rối, ngũ quan bị khuất, phải mất một thời gian mới nhìn thấy đầu môi hơi nhếch lên của cô ta, giống hệt như hình móc câu.”
……..
Đọc Full Tại truyentop.net
Đầu óc Mộc Khê Ẩn hỗn loạn, cô thực sự không thể kết nối cô gái bị bắt nạt trong cuốn sách với bản thân khi đó. Nó như thể dòng sông thời gian, hoặc có thể cô đã cố tình quên đi những chi tiết làm nhục mình, nhưng khi chúng giao nhau cô không thể thoát khỏi ký ức.
Khi đó, cô không chỉ bị túm cổ chân kéo lê trên mặt đất, mà còn có hơi thở hôi hám bên tai, lòng bàn tay cọ vào ngực, ánh mắt thường xuyên nhìn trộm vào cổ áo của cô, những hành vi bẩn thỉu ở góc hành lang đó đều là vô hình trong mắt những người khác.
Điều duy nhất cô hối tiếc là đã không chia sẻ những chi tiết đó với mẹ. Cô chỉ đổ lỗi cho sự thiếu hiểu biết của mình vào thời điểm ấy, cố chấp cho rằng việc bị đụng chạm bởi bàn tay bẩn thỉu đó là điều đáng xấu hổ đối với một cô gái và chọn cách im lặng, đây là sự thiếu hiểu biết. Tất cả những gì cô có thể làm lúc ấy là kỳ cọ thật mạnh để rửa sạch những nơi bị chạm vào bởi đôi bàn tay bẩn thỉu đó khi về đến nhà.
Nếu có thể quay lại quá khứ, cô sẽ nói cho mình lúc ấy không được trốn tránh. Bảo vệ bản thân, chỉ ra những việc làm xấu xa của người khác, dám lên tiếng bảo vệ chính mình quan trọng hơn việc vùi đầu làm bài tập vào lúc đó.
Nhưng nếu cô thực sự quay lại quá khứ, cô cũng không thể đảm bảo liệu mình có giẫm lên vết xe đổ hay không, như Đổng Thụ Nhạn đã nói, điều này không có đáp án.
Đây cũng là lý do khiến Mộc Khê Ẩn thi thoảng không thích bản thân mình lắm, cô không thể thay đổi hoàn toàn tính cách của mình.
Mộc Khê Ẩn từ từ nằm xuống, đặt cuốn sách sang một bên và không muốn nghĩ về nó nữa.
“Chị đã đọc Khu Rừng Ký Ức ba lần, chị thực sự rất thích nó nên đã mua thêm vài cuốn tặng cho bạn bè.” Chị Kỳ Kỳ nói với Mộc Khê Ẩn, người đang cùng chị lau ly cốc, “Em biết không? Quyển sách này đang bán chạy lắm, chị thấy tựa sách này trên danh sách bán chạy nhất trên mạng.”
Mộc Khê Ẩn gật đầu, nhẹ nhàng đặt chiếc ly đã lau sạch sẽ xuống.
Chị Kỳ Kỳ cảm thấy Mộc Khê Ẩn không hứng thú lắm với cuốn sách, mình cứ mãi nhắc tới mà cô ấy đều không phản ứng mấy, như vậy thì mất mặt quá nên đổi chủ đề và nói sang chuyện khác.
“Để em lấy mấy cái cốc còn lại.” Mộc Khê Ẩn nhìn khuôn mặt sưng húp của chị Kỳ Kỳ, “Dạo này trông chị có vẻ mệt mỏi.”
“Ngủ không đủ giấc, ăn không ngon miệng, có lẽ là do nóng quá.” Chị Kỳ Kỳ gượng cười.
Mộc Khê Ẩn dặn dò chị nên nghỉ ngơi nhiều hơn.
Chị Kỳ Kỳ gật đầu đồng ý.
Đọc Full Tại truyentop.net
Vài giờ sau, tiễn xong vị khách cuối cùng, Mộc Khê Ẩn thở ra, quay lại thì thấy chị Kỳ Kỳ đã mệt lử trên ghế sô pha. Thấy vậy, cô vội chạy lại hỏi xem chị không khỏe chỗ nào, ai ngờ lại nghe được một giọng nói đầy mệt mỏi trả lời: “Có lẽ chị đang mang thai.”
Mộc Khê Ẩn ngạc nhiên.
“Chị chưa đi bệnh viện, nhưng chị đã thử que ở nhà.”
“Ngày mai chị xin nghỉ phép đi kiểm tra đi, nếu đúng thì chị không thể trực ca đêm nữa.”
“Chuyện này để nói sau.” Chị Kỳ Kỳ do dự, “Em cũng biết hiện tại cuộc sống của chị và anh ấy không được dư dả cho lắm.”
Mộc Khê Ẩn hiểu ra, không nói thêm lời nào, đi rót một cốc nước ấm và đưa gói bánh quy nguyên hạt cho Kỳ Kỳ.
Bạn trai của chị Kỳ Kỳ đã nhanh chóng đến sau khi nhận được cuộc gọi, vừa vặn Mộc Khê Ẩn đã dọn dẹp sạch sẽ, cô lịch sự chào hỏi khi gặp anh ta. Bạn trai của chị Kỳ Kỳ rất ngại ngùng, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt người khác giới, anh cúi đầu nói lời cảm ơn, sau đó dìu chị Kỳ Kỳ xuống lầu.
Mộc Khê Ẩn từ cửa sổ nhìn xuống, thấy bạn trai của chị Kỳ Kỳ đang từ từ dắt một chiếc xe điện, mà chị Kỳ Kỳ đứng một bên, động tĩnh này có vẻ là hai người đang nói chuyện. Chẳng mất bao lâu, cô nhìn thấy chị Kỳ Kỳ dịu ngoan dựa vào vai bạn trai, trong khi đó bạn trai thật thà vòng tay qua ôm lấy chị, nhưng lại không dám ôm quá chặt.
Dưới ánh đèn đường, bóng dáng của họ chồng lên nhau trên mặt đất tạo thành hình trái tim múp míp, trong mắt người trên lầu trông có chút vụng về lại dễ thương.
Khi Mộc Khê Ẩn bước xuống cầu thang, và nhìn thấy Ứng Thư Trừng đang đứng đợi ở đối diện, cô nở nụ cười và cùng anh trở về nhà.
“Anh có còn nhớ đại biểu ban Xã hội mà em đã đề cập với anh không? Cậu ta đã gửi cho em một tấm bưu thiếp trong mùa hè sau kỳ thi tuyển sinh đại học.”
“Nhớ chứ.” Ứng Thư Trừng có thể ghi nhớ từng chi tiết cô nói mà không cần tốn thời gian lục lại ngân hàng ký ức.
“Em không ngạc nhiên khi giờ cậu ta đã trở thành một nhà văn. Hồi đó cậu ta có năng khiếu văn chương. Em nhớ cậu ta có một cuốn sổ dày, từng trang dùng để ghi lại trích dẫn của các nhân vật trong những cuốn sách nổi tiếng của Trung Quốc và nước ngoài. Trong giờ nghỉ trưa, cậu ta sẽ đọc thuộc chúng trong khu rừng nhỏ của trường.” Mộc Khê Ẩn hơi dừng lại rồi nói: “Nói hơi xa rồi, em muốn nói với anh rằng cậu ta đã viết một cuốn sách tên là Khu Rừng Ký Ức, trong cuốn sách có một nhân vật luôn bị bắt nạt, rất giống với những gì em từng trải qua.”
Ứng Thư Trừng dừng bước, sau đó hỏi: “Có phải cô ta đang viết về em?”
Mộc Khê Ẩn lắc đầu, sau khi đọc xong cuốn sách, cô dần nhận ra rằng Tích Tích khác với mình, cô ấy không giống lắm về ngoại hình và tính cách. Nói chính xác thì đó là một nhân vật hư cấu, chỉ là một số chuyện Tích Tích gặp phải giống với cô. Với nhân vật này, Đổng Thụ Nhạn đã đổ máu tươi và đắp nặn nên một cơ thể bằng xương bằng thịt khác dựa trên những gì cậu ta đã tận mắt chứng kiến.
“Chỉ là một vài tình tiết, nhân vật đó không phải là em.” Cô giải thích.
“Nhưng nó khiến em nhớ lại những chuyện không vui trong quá khứ.”
Mộc Khê Ẩn không phủ nhận điều đó, cô biết chỉ cần là chuyện liên quan đến mình thì không gì có thể giấu giếm được anh.
“Em tưởng là mình đã quên, nhưng ai ngờ là không, em không thể cởi mở như em nghĩ.” Nói xong, cô nhìn anh, đột nhiên cô rất muốn trốn trong vòng tay của anh.
Đọc Full Tại truyentop.net
Không cần cô bày tỏ bất cứ lời nào, anh hiểu cô cần gì lúc này, ôm cô vào lòng. Cô vòng tay qua eo và gục đầu vào ngực anh, như thể cuộn mình trong lớp vỏ an toàn để tìm kiếm sự bảo vệ từ anh.
“Hôm qua em cứ nghĩ, tại sao mình lại xui xẻo như vậy, tại sao những chuyện đó lại xảy ra với mình? Em suy nghĩ rất lâu, nhưng không thể tìm ra câu trả lời, em rất không cam tâm.” Cô sụt sịt nói tiếp: “Thế rồi trời cũng sáng, em tìm được lý do để tự an ủi mình. Nếu không trải qua những điều đó, có lẽ bây giờ em đã không gặp được anh.”
Đúng vậy, quỹ đạo của cuộc đời được tạo nên từ vô số điểm. Nếu lúc đó không bị chúng bắt nạt, cô đã không bị ốm trước kỳ thi, có lẽ cô đã được nhận vào trường đại học mình thích, bây giờ đã tốt nghiệp và đi trên con đường khác, cô sẽ không bao giờ đi ngang qua quán cà phê Hải Đăng. Vậy thì giữa biển người mênh mông, cô sẽ không đủ may mắn để gặp được anh.
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, ông trời vẫn đối xử tốt với cô.
“Ngốc à, cái giá đó đắt quá, anh không đáng để em phải trả giá.” Anh im lặng một lát, sau đó đột nhiên nở nụ cười, “Cứ coi như là một giấc mơ, tỉnh mộng liền kết thúc, được không em?”
Đây là lần đầu tiên anh nói với cô bằng giọng điệu dỗ dành như vậy, cô hơi ngạc nhiên trong vòng tay anh, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.