Chương trước
Chương sau
Trước khi bầu không khí trở nên xấu hổ, Khương Nghênh, cầm hai chiếc hộp ở trên bàn chạy trối chết ra ngoài cửa, chỉ kịp ném lại một câu: “Em mệt lắm em về phòng ngủ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Vân Hiện đưa mắt tiễn cô ra cửa, cúi đầu cười.

Ngày hôm nay thực sự là quá phong phú rực rỡ.

Vân Hiện làm vệ sinh cá nhân xong nằm trên giường, vẫn chưa buồn ngủ cho lắm, hôm nay anh cũng không muốn dùng thuốc ngủ, anh cảm thấy có chút vô công rồi nghề.

Nghĩ tới việc hai ngày trước Khương Nghênh nói cho anh biết thân phận họa sĩ của cô, Vân Hiện mở ứng dụng weibo không thường dùng của mình ra tìm kiếm tên cô.

Trực tiếp tìm Khương Nghênh đương nhiên không thể nào tìm được, Vân Hiện ngẫm nghĩ, nhập “Hoàng hôn màu cam.” .

Danh sách người dùng hiển thị có mấy người trùng tên, nhưng tìm được cô không khó.

Vân Hiện mở phần giới thiệu ghi là “Hoan nghênh quý vị đến với thế giới thần kinh của tôi” của người dùng, lật xem từng bài đăng một.

Đại đa số đều là chia sẻ bài đăng, thi thoảng có đăng thì là những tác phẩm của mình.

Những thứ trong giới đồng nhân này Vân Hiện không hiểu rõ, đứng ở góc độ của người ngoài ngành, mang theo một lớp bộ lọc bạn trai mới lên chức, anh chỉ cảm thấy Khương Nghênh vẽ rất đẹp. Đường nét dứt khoát, tỉ lệ phù hợp, nhân vật tinh tế, màu sắc hòa hợp, vừa nhìn là biết kĩ năng hội họa của cô rất vững vàng.

Vân Hiện vừa xem vừa đọc bình luận ở bên dưới, toàn là lời khen ngợi. Anh nhìn mãi, trong lòng bỗng sinh ra chút cảm giác kiêu ngạo tự hào, như thể nhìn thấy con gái mình đi nhà trẻ nhận được phiếu bé ngoan vậy.

Thi thoảng có mấy dòng bình luận chỉ cần là fan thì đều nhìn thấy, kèm theo một icon, dòng chữ trên đó là “Các bạn hiểu đấy.”

Hiểu cái gì? Đây là câu ẩn dụ gì sao?

Vân Hiện không hiểu nổi cau mày, mở khu bình luận lên.

Được lắm.

[A a a a a a a Thái thái cái cây của tôi đã chào cờ vì em!]

[Cảm ơn tình yêu, non muốn ngất]

[Tôi phải sướng trước đã]

[Vừa nhìn thấy ba giữ một tôi biết ngay em yêu màu cam lại chuẩn bị xong đồ rồi hi hi hi.]

Vân Hiện: ???

Chẳng phải chỉ là một icon chó Shiba sao?

Nhìn thấy góc dưới bên phải có hiển thị chữ “Ảnh dài” , Vân Hiện bấm mở ảnh ra, lướt xuống dưới.

Anh lướt mãi cho tới cuối, cuối cùng sau khi nhìn thấy ba tấm icon giống hệt với icon ban nãy, nhìn thấy thứ đồ không giống nhau rồi.

Từ trên tấm ảnh nhìn thấy icon đó bị ngược, Vân Hiện xoay ngược điện thoại nửa vòng.

Đợi đến khi nhìn rõ nội dung trong tấm hình, tay anh run lên, khung hình vuông nhỏ màu đen rơi xuống, bụp một tiếng đập lên sống mũi anh.

Vân Hiện bị đâu khẽ kêu ra tiếng, nhặt điện thoại trên mặt mình lên, xoa nắn nơi bị đập trúng.

Sau khi bình tĩnh, anh lại nhìn hình ảnh trên điện thoại, bỗng chốc khóc không được cười không xong.

Đây chính là ba giữ một trong truyền thuyết?

*

9h sáng ngày thứ hai, Vân Hiện và Khương Nghênh chuẩn bị quay về.

Khương Nghênh xách vali nhỏ ra khỏi cửa phòng, Vân Hiện đang đứng trước cửa thang máy đợi cô.

“Sao hôm nay không đeo kính ạ?”

Không đợi Vân Hiện trả lời, Khương Nghênh phát hiện ra trên mặt anh không bình thường, vội vàng hỏi: “Mũi của anh làm sao thế ạ?”

Vân Hiện sờ lên vùng bị thương: “Không sao, không cầm chắc, bị điện thoại đập một cái.”

Khương Nghênh kiễng chân lên quan sát vết thương của anh, xương mũi bị tím một mảng, còn hơi sưng, cô khẽ kêu lên: “Anh làm cái gì thế, bị đập thành thế này?”

Vân Hiện sờ mũi, dời mắt ra chỗ khác. Đúng lúc đó thang máy đã tới, anh nắm tay Khương Nghênh bước vào trong: “Không có gì, bị trượt tay thôi.”

Buổi sáng nắng hơi gắt, ánh sáng có hơi chói mắt, Vân Hiện chỉ vào hộp đồ phía trước ghế phụ lái, nói với Khương Nghênh: “Khương Nghênh, lấy giúp anh cái kính râm.”

“À, được ạ.” Mở hộp ra, bên trong không có quá nhiều đồ, một chiếc hộp kính râm, một túi văn kiện, còn có một chai thuốc. Chai thuốc kia nhìn có vẻ giống như một loại thực phẩm chức năng nào đó, Khương Nghênh liếc dòng chữ bên trên, mở miệng hỏi: “Anh đang uống Melatonin à?”

Vân Hiện ngẩn người, trả lời: “Ừ, anh hơi bị mất ngủ.”

Khương Nghênh lấy kính ra khỏi hộp đưa cho Vân Hiện: “Vì áp lực quá lớn ạ?”

“Trước kia thôi, giờ đỡ hơn nhiều rồi.”

“Hồi em làm đồ án tốt nghiệp không ngủ được cũng uống, ngày hôm sau sẽ bị choáng đầu, anh có bị thế không?”

Vân Hiện lắc đầu: “Anh không bị.”

Không muốn tiếp tục nói đến vấn đề này nữa, Vân Hiện kiếm một câu hỏi cô: “Anh thấy rất nhiều ID ứng dụng của em đều là hoàng hôn màu cam, có ngụ ý gì sao?”

Khương Nghênh trả lời: “Lúc nhỏ em từng đổi tên, tên cũ là Khương Mộ Trừng*, vì bố em bảo em sinh ra vào lúc hoàng hôn, hôm ấy ánh hoàng hôn là màu cam, rất đẹp.”

*Mộ(幕): hoàng hôn, trừng(橙): cam

Vân Hiện lẩm nhẩm ba chữ này: “Cái tên rất hay, sao về sau lại sửa?”

“Năm sáu tuổi đó, có một lần em ra bể nước bơi lội, nhân lúc bố em không chú ý trốn bơi ra xa, suýt chút nữa bị chết đuối. Nếu như lúc ấy bố em không kịp thời tìm thấy em, chẳng biết em đã bị cuốn trôi tới nơi nào rồi.” Khương Nghênh ôm lấy bả vai trái của mình, “Chỗ này có một vết sẹo rất dài, chính là lúc ấy va vào hòn đá bị cứa vào, bây giờ đã bị em dùng hình xăm che lại.”

Vân Hiện nghe xong cau chặt đầu mày lại, không nhịn được quở mắng Khương Nghênh: “Sao lúc nhỏ nghịch ngợm thế hả? Em có biết nguy hiểm đến mức nào không?”

Khương Nghênh chu miệng lên: “Anh đừng mắng em nữa, lúc đó em bị cả nhà mắng hết một lượt rồi. Sau đó bà nội em tìm một thầy bói trong thôn, nói rằng tên của em xung khắc với thứ gì đó, nhiều tai nhiều nạn, cả nhà bị dọa tới nỗi mau chóng đổi tên cho em.”

“Ừ, đại nạn không chết, tất có hậu phúc.”

*Ý là trải qua tai nạn không chết, sau này sẽ thu hoạch được may mắn hạnh phúc.

Khương Nghênh có hơi tiếc nuối: “Nhưng mà em khá thích cái tên Mộ Trừng này, sau đó cái tên hoàng hôn màu cam được em đặt tên cho tất cả ứng dụng mà mình sử dụng.”

Nói mãi, Khương Nghênh phát giác được có gì đó không đúng: “Sao anh biết tất cả các ID của em đều là hoàng hôn màu cam, chẳng phải anh chỉ có wechat của em thôi à?”

Vân Hiện không thể qua loa lấy lệ được nên đành thành thật thừa nhận: “Anh đã xem weibo của em.”

Khương Nghênh hít mạnh một hơi, bưng kín miệng không để bản thân chửi tục: “Anh nhìn thấy gì rồi?”

Vân Hiện có gì nói nấy: “Tranh em vẽ ấy, vẽ đẹp lắm.”

“Chưa theo dõi em chứ? Chưa mở ra xem chứ?”

Vân Hiện im lặng đáp lại.

Trái tim Khương Nghênh hiện như tro tàn.

Vân Hiện liếc Khương Nghênh một cái: “Xin lỗi em, có phải anh không nên đi xem weibo của em không?”

Khương Nghênh lắc đầu, nếu đã là ứng dụng công khai, ai cũng có thể nhìn thấy, cũng không có đạo lý nào hạn chế bạn trai của mình không được xem.

Cô nhỏ giọng nói: “Em chỉ sợ anh nhìn rồi sẽ cảm thấy em….”

Nhưng Vân Hiện lại cố tình thêm dầu vào lửa: “Trước mặt anh em thực sự không cần lo lắng đến hình tượng, đã sụp đổ từ lâu rồi.”

Khương Nghênh nhăn mặt ư một tiếng, nghiêng đầu dựa trên đệm lưng: “Không nói nữa, em ngủ bù đây.”

Về việc trốn tránh này cô vô cùng thành thạo.

Vân Hiệ lấy một chiếc áo khoác từ ghế sau đắp lên cho cô, điều chỉnh tốc độ gió của điều hòa, rồi giơ tay xoa đầu cô: “Ngủ đi, tới nơi anh gọi em.”

Từ Thân Thành về Khê thành vẫn là con đường ấy, nhưng đã có thứ không giống nhau rồi.

Lúc đưa Khương Nghênh về đến nhà, hai người vẫy tay tạm biệt, Khương Nghênh đi mấy bước lại quay ngược trở về, cô kiếng chân hôn lên má Vân Hiện một cái, nói: “Ngày mai gặp.”

Vân Hiện thuận thế ôm cô vào trong ngực: “Ngày mai gặp.”

Cuối cùng nhân lúc mùa xuân vẫn chưa kết thúc, đã tiến vào chế độ phụ bản yêu đương rồi.

*

Mùa hè tới rồi, Vân Hiện dự tính thay đổi một lô cây xanh cho cửa tiệm, cửa hàng hoa giao mấy chậu cây tới, Tô Thừa phụ trách chuyển hoa, Triệu Tân Nhu đứng một bên chỉ huy.

Hai người đang thảo luận chậu trúc lưng rùa nên đặt ở quầy bar hay ngoài cửa, Vân Hiện thấy hai người họ tranh cãi không ngừng, cất lời: “Bày ở trước cửa đi.”

“Xem đi, phải nghe em chứ.” Triệu Tân Nhu xé mở một bó hoa hồng, tỉa bớt lá thừa rồi cắm vào lọ.

Trước giờ Tô Thừa không cãi nổi cô nàng, thấy cô cẩn thận từng chút một cầm lấy cành hoa, nên cậu nhận lấy kéo trong tay cô: “Để anh làm cho.”

Vân Hiện bưng cốc cà phê Americano nhìn hai người lúc ngọt lúc chua, nở nụ cười sâu xa, trêu ghẹo nói: “Tô Thừa còn biết thương người nữa đấy, sau này không biết con gái nhà ai hưởng được cái phúc này đây.”

Tô Thừa nhìn Triệu Tân Nhu không nói chuyện, Triệu Tân Nhu thu dọn vỏ bọc rác thừa trên bàn, coi như mình không nghe thấy gì.

Qua một lúc, Triệu Tân Nhu nhớ tới chuyện gì đó, hỏi Vân Hiện: “Đúng rồi ông chủ, có phải hai hôm nay chị Khương Nghênh không tới không ạ?”

Tô Thừa vẫn còn nhớ vẻ mặt của Vân Hiện lần trước gọi cậu ta từ trong bếp ra, sau khi nói chuyện với Khương Nghênh xong sắc mặt còn khó coi hơn.

Không phải quay vào ô mất lượt rồi đấy chứ?

Vân Hiện đọc được lo lắng trong đôi mắt của hai người trước mặt, anh đặt cốc xuống, đứng lên đi tới quầy bar: “Hai hôm nay công việc quá bận rộn, giờ này chắc là tan ca rồi.”

Còn thừa một cành hoa màu hồng phấn chưa tỉa, Vân Hiện rút một tờ giấy mỏng bình thường lót dưới bánh ngọt, tiện tay bọc cành hoa thành một vòng, rồi lại lấy một đoạn ruy băng buộc thành chiếc nơ xinh xắn.

“Tiểu Triệu, gói cho anh một miếng Red Velvet.”

“À, vâng ạ.” Triệu Tân Nhu nhanh nhẹn lấy một miếng bánh ngọt từ trong tủ kính ra, đây là món mới mà hôm nay Tô Thừa làm, lượng tiêu thụ khả quan, đây là miếng cuối cùng trong ngày rồi.

Vân Hiện nhận lấy hộp bánh được đóng gói kĩ, nói với hai người: “Cái này ghi vào sổ của anh, nếu tối nay không có mấy khách, hai đứa tan ca sớm một chút.”

Tô Thừa thấy anh định đi, hỏi: “Ấy, ông chủ anh đi đâu đấy ạ?”

Vân Hiện giơ hoa hồng và bánh ngọt trên tay lên: “Đón bạn gái tan làm.”

Thời gian ngắm rất chuẩn, anh vừa tới dưới lầu thì đã nhìn thấy Khương Nghênh đi ra.

Hôm nay không lái xe, Vân Hiện đang đứng dưới ánh đèn vừa thắp sáng dưới hoàng hôn.

Khương Nghênh nhìn thấy anh từ xa, vẫy vẫy tau, nở nụ cười chạy tới.

Vân Hiện giang hai cánh tay ra đỡ lấy cô, hỏi: “Đói không em?”

“Em đói gần chết rồi.” Cả người Khương Nghênh như treo trên người anh, “Sửa cái phương án mà mất cả ngày, rốt cuộc cũng tạm ổn.”

Vân Hiện đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đầu mũi ngửi thấy mùi thơm mát của cam ngọt: “Ông chủ của các em bị sao thế, đã tăng ca cả tuần liền rồi.”

“Vẫn còn tạm ạ, hôm nay tan ca sớm hơn bình thường, chủ yếu là update hệ thống và hoạt động bên lề gộp vào nhau, thời gian nữa em còn phải đi công tác tới Thân thành.”

Vân Hiện buông cô ra, đưa đồ trong tay cho cô: “Em vất vả rồi, đi thôi, đưa em đi ăn trước đã.”

Có lẽ đây là năng lực kì diệu của người thương, chữa lành mọi mệt mỏi và không vui trong cuộc sống.

Khương Nghênh nhận lấy hoa và bánh ngọt, một tay nắm lấy Vân Hiện: “Em muốn ăn bánh bao chiên.”

“Được, bánh bao chiên.”

Cửa hàng này là cửa hàng lâu đời, hồi nhỏ Khương Nghênh thường tới đây ăn, cửa hàng tu sửa hai lần, diện tích lớn hơn trước gấp hai lần.

Khương Nghênh và Vân Hiện chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống, gọi hai bát cháo đậu đỏ và một lồng bánh bao chiên.

Trong thời gian chờ đợi, Vân Hiện nói tới sắp xếp của tháng sau: “Đầu tháng sau anh phải quay về Bắc Kinh một chuyến, e rằng phải một thời gian nữa mới quay lại được.”

Khương Nghênh hỏi: “Có việc gì sao ạ?”

“Em trai anh thi đại học rồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên về một chuyến, vừa đúng dịp thi xong đưa nó đi thư giãn một chút.”

Khương Nghênh à lên một tiếng, gật đầu: “Vậy em trai cố lên nha.”

Vân Hiện nói: “Không cần lo cho nó, thành tích luôn ổn định.”

Khương Nghênh hỏi tiếp: “Vậy em ấy có nơi nào muốn đi không? Có muốn tới Khê thành chơi không?”

Vân Hiện nhìn cô, chỉ cười không nói.

Khương Nghênh hắng giọng, giải thích: “Ý của em là, Thân thành này, Kim Lăng này đều rất vui….các anh có thể cân nhắc một chút mà.”

Vân Hiện đáp lại cô trong lời nói mang theo lòng riêng rõ ràng: “Được, anh biết rồi, anh sẽ hỏi nó.”

Nhắc đến em trai học cấp ba trong nhà, chủ đề trong bữa ăn tự nhiên sẽ xoay quanh cậu ta.

Em trai của Vân Hiện tên là Vân Khiên, năm nay vừa tròn mười tám.

Nghe Vân Hiện miêu tả, cho dù là bề ngoài hay tính cách, Vân Khiên hoàn toàn là bản thu nhỏ của anh.

Cho nên Khương Nghênh cực kì tò mò với cậu em trai này.

Vân Hiện nói: “Dù gì cũng là anh chăm nó tới khi lớn, anh cả như cha, giống anh khá bình thường mà,”

Khương Nghênh nghi ngờ nói: “Anh chăm tới lớn? Công việc của bố mẹ anh bận lắm à?”

“Cũng coi như một phân nguyên nhân, lại thêm việc bọn họ ly hôn từ rất sớm, anh và em trai anh đi theo mẹ.” Lúc Vân Hiện nói tới những thứ này, vẻ mặt không hề có chút biến hóa.

Nhưng Khương Nghênh lại hơi xấu hổ, cô cắn miếng bánh bao chiên không biết có nên tiếp tục chủ đề này không.

Vân Hiện đọc hiểu tâm tư của cô: “Muốn hỏi gì thì cứ hỏi, anh là bạn trai em, em nên hiểu biết thêm một chút.”

Khương Nghênh cẩn thận mở miệng: “Vậy, bố anh đâu?? Em cảm thấy, đối với một người phụ nữ mà nói một mình nuôi nấng hai đứa con rất mệt mỏi, cho nên…..”

Vân Hiện không trả lời cô ngay, dường như đang cân nhắc nên nói như thế nào.

“Bố anh làm về địa chất học, thường xuyên đi khảo sát bên ngoài, đi qua rất nhiều nơi. Lúc anh được sinh ra thì ông đang ở Đông Bắc, lúc em trai anh sinh ra thì ở Thiểm Tây, số lần gặp được ông ấy trong một năm rất ít, có những lúc về nhà chưa được hai hôm đã đi rồi.” Giọng điệu của Vân Hiện rất bình đạm, giống như chỉ là đang giới thiệu về gia đình anh, “Mẹ anh là giáo viên ngữ văn cấp ba, khi bọn họ vừa quen nhau, một người là nữ thanh niên yêu thích văn học, một người là nhà du hành ôm mộng nước non, rất khó không bị đối phương hấp dẫn.”

Khương Nghênh buông đũa xuống, nghiêm túc nghe anh nói chuyện: “Sau đó, sau đó tại sao lại tách ra vậy ạ?”

Vân Hiện cười cười, chỉ nói ra hai chữ: “Hiện thực.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.