Phương Tuấn không nói gì, im lặng ngắm nhìn cô, Huyết Tâm siết chặt lại làm anh phải kêu lên:“A, đau.” Cô bực mình nói:
- Nhìn gì dữ thế? Làm người ta ngại chết đi được.
Phương Tuấn đáp lại:
- Do tại cô đẹp nên người ta muốn nhìn chứ bộ.
Cô tát nhẹ vào má anh một cái yêu, nói chính xác là đánh yêu. Cô băng bó xong thì đứng dậy, bỗng nhiên bị một lực kéo lại từ phía Phương Tuấn làm cho cô ngồi đùi của anh. Cô khá bất ngờ và đỏ mặt, cô phóc dậy rồi nói:
- Bớt nha. Tôi đi ra ngoài đây.
Sau khi cô ra khỏi phòng, anh bật cười lên vì sự ngại ngùng đáng yêu của cô, chọc dữ chưa anh?
...
Sáng hôm sau, Huyết Tâm trốn mặt anh luôn, Nguyệt Diệp bèn thấy lạ nên đi tới hỏi anh:
- Huyết Tâm đâu rồi mày?
Phương Tuấn đáp:
- Chắc bận việc gì đó rồi. Thôi, tao ra mua nguyên liệu, sắp hết rồi.
Nguyệt Diệp gật đầu đáp lại:
- Ừ.
...
Phương Tuấn ra ngoài mua nguyên liệu thì bất chợt gặp Anh Túc, ả ta thấy liền ồ lên ngạc nhiên rồi đi tới, đi quay một vòng xung quanh anh làm anh vô cùng khó chịu, ả ta đứng trước mặt anh và nhìn nói:
- Có vẻ anh chưa biết gì? Thật là đáng thương.
Phương Tuấn bất mãn mà thở dài đáp:
- Biết gì?
Anh Túc chẹp miệng trả lời:
- Người bên cạnh anh, anh nên xem xét lại.
Phương Tuấn lạnh lùng hỏi một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-banh-dac-biet/2990142/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.