Sang ngày hôm sau, ngày thứ hai tại học viện quân sự, tất cả các học viên phải tham gia kì thi kết thúc môn bắn súng và bắt đầu chuyển qua kì huấn luyện thực tập, trừ chín người là nhóm Lam Thịnh, nhóm Nghĩa Kiệt và Quý Khang. Đợi gần hơn ba tiếng đồng hồ mới đến lượt của Lam Thịnh, khi đến vị trí bắn thì bỗng dưng bàn tay phải anh hình như không ổn. Anh phải cử động một chút, giám thị thấy thế liền hỏi han:
- Không sao chứ?
Anh mới mỉm cười đáp:
- Dạ không. Chắc tê tay thôi ạ.
Anh bắt đầu nhắm bắn, tuy bàn tay có chút không ổn nhưng phải cố gắng hoàn thành nó. Mặc dù điểm số khá ổn, chỉ là nó không bằng mấy lần trước, anh bắn được 8 7 6. Anh thở dài, đứng dậy đi về phía chỗ cũ. Thái Luân để ý được nên đi lại hỏi:
- Lúc nào cũng 10 10 10, sao hôm nay lại thấp hơn luôn vậy?
Lam Thịnh lắc đầu, giơ bàn tay phải ra mà nói:
- Tay sáng nay có chút không ổn. Kệ đi, hoàn thành là được rồi.
Nghe anh nói như vậy, Thái Luân cũng gật đầu theo, rồi khuyên anh:
- Nếu tiếp diễn thì nên đi khám đi.
Anh cười mỉm nói:
- Ừ.
. . .
Khi hoàn thành kì thi, các học viên dọn dẹp phòng học rồi ra ngoài chơi đùa. Bảo Ngân thấy Lam Thịnh ngồi thẩn thở làm cô khó hiểu, vì lần đầu tiên cô thấy anh như vậy. Bảo Ngân đi đến chỗ anh rồi ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-banh-dac-biet/2990052/chuong-71.html