Hắn tức giận tập trung hết lực lượng của tổ chức, hắn mở chiếc mặt nạ, lớp ngụy trang khi được thoát bỏ đó ra một khuôn mặt vô cùng tuấn tú, tuy nhiên lại mang một nét rất nham hiểm. Vì sao hắn lại tháo ra? Vì hắn nghĩ mình sẽ thắng.
Quý Khang nhận lệnh rồi quay người cười đắc ý mà đi một cách rất ngạo mạn. Khi Quý Khang đã đi khỏi, ngay lúc đó có một thuộc hạ đến báo tin:
- Bên ngoài cảnh sát đã tiêu diệt hết một nửa người của chúng ta rồi ạ.
Hắn gậm gừ một tiếng rồi đứng dậy, vội vã đi ra ngoài. Hắn đã chính thức lộ mặt với cảnh sát và nhóm thám tử. Vũ Hữu phát hiện ra hẳn liền ra hiệu ngừng tấn công, hắn cũng vậy. Anh ấy cười nhếch mép nói:
- Tôi, Vũ Hữu chào người đứng đầu của Hoa Quân Bang.
Hắn cười đểu nói:
- Tôi chào anh cảnh sát.
Dứt câu thì hắn liếc qua nhìn Bách Phúc, cười nham hiểm mà nói:
- Ồ. Giờ mới gặp cậu Bách Phúc đây.
Bách Phúc lạnh lùng nhìn hắn mà nói:
- Chào kẻ giết người.
Hắn mới phì cười, đáp lại:
- Người yêu của cậu rất xinh đẹp, tiếc là tôi giết mất rồi.
Bách Phúc nghe xong trong lòng vô cùng tức giận nhưng cố nhịn vì sẽ làm ảnh hưởng đến mọi người. Hắn nhìn tất cả ở trước mặt mà hét lên:
- Quý Khang, giết bọn chúng!
"...", thấy im hơi lặng tiếng nên hắn lại gọi thêm một lần nữa thì cậu Quý Khang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-banh-dac-biet/2990048/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.