Khách sạn Mộc Tử Dịch ở cũng rất tốt, từ trước đến giờ trên phương diện ăn, mặc, ở cậu sẽ không ủy khuất bản thân. Sáng sớm ngày hôm sau, cậu liền mang mèo mập nhỏ cùng hành lý đi đến địa chỉ lão quỷ đưa hôm trước. Trong một tiểu khu cũ nát không hề bắt mắt, ngay chỗ cửa sắt lớn của một toàn nhà trong đó, ngón tay trắng thon dài nhẹ nhàng ấn số 301. Chỉ trong chốc lát, từ trong đường dây điện thoại nội bộ vang lên giọng nữ êm ái: "Xin chào, ai vậy?" Mộc Tử Dịch: "Xin chào, tôi được Lý Tường lão tiên sinh nhờ đến đây tìm cháu gái Lý Hiện An của ông ấy." Bên kia im lặng trong chốc lát, sau đó giọng nói êm ái kia lại lớn tiếng nói: "Đồ thần kinh!" Kèm theo đó là "cạch" một tiếng, điện thoại bị cúp rồi. Mộc Tử Dịch: "........." Cậu bình tĩnh mà ấn lại số, sau khi đối phương bắt máy dùng tốc độ cực nhanh nói: "Xin lỗi, tôi không muốn như vầy đâu. Nhưng lão tiên sinh nói nếu cô không tin liền cho tôi nói ra một vài chuyện của cháu gái ông." Giọng nữ sinh bên kia đã có chút nóng nảy nói: "Tôi là cháu của ông ấy, cậu ngược lại tới nói tôi nghe thử xem!" Mộc Tử Dịch khẽ cười, vô cùng ôn hòa nói: "Cũng không có gì, ông ấy nói với tôi, trước khi cháu ông lên tiểu học là cùng sống với ông ở dưới quê. Cháu gái ông thích ăn chân giò muối nhất, bốn tuổi đã biết leo cây, năm tuổi còn tè dầm, lúc đi học bị cha mẹ đón trở về sống trong thành phố, ông ta còn cùng theo lên chăm sóc một khoảng thời gian. Năm cháu ông bảy tuổi, không cẩn thận làm vỡ bình hoa trong nhà, là ông giúp cháu mình nhận lỗi...." Lời của cậu còn chưa nói hết, trong điện thoại đã truyền đến tiếng hét: "Dừng dừng dừng dừng dừng!" Mộc Tử Dịch vô tội mà chớp mắt mấy cái, nói: "Vậy cô tin tôi chưa?" "Tôi tin!" Giọng nữ sinh trong điện thoại gấp gáp nói, "Tôi mở cửa, cậu lên đi!" Cúp điện thoại, cửa cũng theo đó mà mở ra. Mộc Tử Dịch bước vào, dùng thang máy đi lên, chậm rãi lấy từ trong balo ra một cái khẩu trang đeo vào. Bây giờ cậu cũng là một livestreamer không ít fan, phải chú ý hình tượng. Thần côn gì đó.... vạn nhất vị cô nương này là fan của cậu thì sao đây! Cái này mà bị lộ ra ngoài, sau này lúc cậu livestream lại bị một đoàn người nhờ cậu coi giúp đoán mệnh giải mộng gì đó! Cậu vẫn muốn là một chủ quán nho nhỏ, ngẫu nhiên nhận mấy nhiệm vụ ủy thác, kiếm thêm chút tiền tài thôi. Bất quá không để cô nương nhà người ta thấy cậu mang khẩu trang mà trở nên cảnh giác, Mộc Tử Dịch rất cơ trí mà nhỏ giọng thương lượng với mèo mập nhỏ trong lòng: "Bé ngoan, biết lát nữa phải làm thế nào rồi chứ? Cố lấy lòng người lát nữa chúng ta gặp, được không?" "Meo~" Mèo mập nhỏ đặc biệt hiểu chuyện mà ưỡn ngực, cứ tin tui! "Ngoan, sau này về mang ngươi đi mua giá trèo cho mèo!" Mộc Tử Dịch xoa xoa đầu nó, mang theo ý cười mà dụ dỗ. Lúc trước cậu không ở trong tiệm bánh bao mà ở trong một tiểu khu. Chỉ sau khi tiếp quản tiệm bánh bao, vì để thuận tiện ra vào, cậu mới chuyển vào trong tiệm. Lúc trước mèo mập nhỏ có một cái giá trèo, bây giờ còn để trong căn phòng bên tiểu khu đó. Mộc Tử Dịch nghĩ sau này còn có thể qua đó ở, liền lười mang về trong tiệm. Mèo mập nhỏ ngay lập tức nổi lên ý chí chiến đấu, tỏ ra nhất quyết phải hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân đặt ra! Giá trèo cho mèo đó hờ hờ hờ.... Khi Mộc Tử Dịch ôm mèo mập nhỏ lên lầu ba, ngoài cửa phòng 301 đã có hai thanh niên một nam một nữ đứng đó. Mộc Tử Dịch gật gật đầu với họ: "Xin chào." Mèo mập nhỏ cậu ôm trong lòng cũng gật gật đầu, còn đưa một móng lên học theo động tác của mèo chiêu tài. "Dễ thương quá." Nữ sinh nhịn không được nói, lập tức hồi thần lại, vừa khẩn trương vừa nghiêm túc hỏi: "Người lúc này là cậu sao? Tại sao cậu lại phải đeo khẩu trang?" "Chính là tôi. Tôi xấu xí, không có mặt mũi gặp người khác nên mới đeo khẩu trang." Đôi mắt hoa đào của Mộc Tử Dịch mang theo ý cười, "Xin lượng thứ." Nữ sinh: "....." Người có đôi mắt đẹp như vầy, có thể xấu sao?! Thấy cô ta trầm mặc, Mộc Tử Dịch lại nói: "Lão tiên sinh vẫn còn nói với tôi không ít chuyện liên quan tới cháu của ông ấy, nếu cô là người cháu, tôi có thể tiếp tục kể lại với cô." Nữ sinh kia nhanh chóng xua tay: "Không không không, tôi tin rồi!" Nói nữa cô liền triệt để mất hết mặt mũi! Người này là ma quỷ hả? Làm sao có thể bóc phốt con gái nhà người ta như vậy QWQ! Hơn nữa bạn trai cô còn đang ở bên cạnh.... Cô hung hăng liếc bạn trai mình đang nhịn cười, cười cái gì mà cười! Ai mà không có quá khứ huy hoàng chứ! Nữ sinh này cuối cùng vẫn mời Mộc Tử Dịch vào nhà. Mấy chuyện vặt vãnh mà Mộc Tử Dịch nói ra kia, vừa hay là bí mật nhỏ chỉ có cô cùng ông mình biết, ngay cả cha mẹ cô cũng không biết. Hơn nữa mấy ngày gần đây nàng gặp phải vài chuyện linh dị cổ quái, do đó tin Mộc Tử Dịch đến bảy phần. Mời người này vào cô cũng không sợ gặp phải cảnh dẫn sói vào nhà, thứ nhất là bạn trai cô ở ngay đây rồi, thứ hai, cô tin người có đôi mắt đẹp như vậy, còn dưỡng mèo tốt như vậy, sẽ không phải là người xấu. Chỉ là con mèo này, còn có đôi mắt này, nhìn có chút quen ah..... Mộc Tử Dịch sau khi vào nhà cũng không có ý muốn ở lại lâu, nói ngay vào vấn đề: "Lão nhân gia nói ông ấy đến báo mộng cho cô, chỉ là cô hình như không tin tưởng mấy thứ ma quỷ này, vì vậy mỗi lần ông ấy đều chỉ xuất hiện trong giấc mơ của cô một lúc, nói cũng chưa rõ được bao nhiêu." Nữ sinh ngơ ngác, chậm rãi nói: "Tôi có mơ thấy... nhưng tôi cho là mình quá nhớ ông... hóa ra trên đời này thật sự có quỷ....." Bạn trai cô vuốt vuốt tóc cô, thay cô hỏi: "Nếu chỉ là truyền đạt lại mấy lời, tại sao không trực tiếp gọi điện thoại tới?" Mộc Tử Dịch nhẹ nhàng sờ thân thể mèo mập nhỏ trong lòng, từ tốn nói: "Ông lão cho tôi một dãy số điện thoại bàn, nhưng không gọi được. Số đó là XXXX..." "Số này đúng là số điện thoại nàn trước đây nhà chúng tôi dùng..." Nữ sinh nói, "Chẳng qua bây giờ người ta toàn dùng điện thoại di động, nhà chúng tôi mấy năm trước đã hủy số điện thoại bàn rồi." Nữ sinh nghĩ nghĩ, lại nói: "Nhưng mà, tôi có thể hỏi một chút không, anh làm sao thấy được ông tôi? Lẽ nào anh là thiên sư? Hay là đạo sĩ?" "Không, tôi chỉ là một người bình thường. Chẳng qua lúc đi tảo mộ không cẩn thận gặp quỷ hồn của ông cô, ông ấy nhờ tôi, tôi liền thuận theo mà giúp đỡ thôi." Vừa mở miệng lời nói dối liền bay ra, biểu hiện của Mộc Tử Dịch không có nửa điểm chột dạ. Sau đó cậu trực tiếp nói: "Tôi nói thẳng luôn vậy, ông cô nhờ tôi chuyển vài lời, đại khái ý tứ chính là trong ngôi nhà chính ở quê, trong góc tường chỗ giường ngủ của ông, viên gạch thứ tư từ dưới đếm lên có thể lấy ra. Ông ấy giấu ít tiền cùng đồ trang sức trong đó, nói là để cho cháu gái làm của hồi môn." Mắt của nữ sinh nháy mắt liền đỏ lên, cô nhớ có kỳ nghỉ hè nào đó cô về quê hỏi ông mình, tại sao có thể kiếm tiền lại cứ ngay cả một bộ quần áo mới cũng không nỡ mua? Lúc đó ông cô nói với cô, nói phải để dành tiền để cô làm của hồi môn, không thể xài bậy bạ. Lúc đó cô không cho là thật, nghĩ cô mới có mấy tuổi mà ông đã tích của hồi môn! Sau này ông cô đột ngột qua đời, không có chút dấu hiệu nào báo trước, cũng không để lại nửa chữ di ngôn. Tư tưởng người già khá cổ hũ, lại ít người biết chữ, do đó cũng không làm thẻ ngân hàng, sổ tiết kiệm cũng không. Theo lý mà nói, tiền mặt hoặc đồ vật bên trong cũng được mấy vạn đi. Nhưng sau khi ông qua đời người trong nhà đến thu thập di vật, ngược lại không tìm được tiền tài gì trong ngôi nhà cũ đó, cuối cùng cũng đành coi như thôi. Chỉ là cô không hề nghĩ tới, hóa ra ông mình thật sự vẫn luôn tích cóp của hồi môn cho cô, chờ đến lúc cô chuẩn bị lấy chồng mới lấy ra. Đáng tiếc, ông không có cách nào có thể nhìn cháu gái bảo bối của mình xuất giá... "Ông, ông tôi ông ấy như thế nào, có khỏe không?" Âm thanh nữ sinh run rẩy, cẩn thận hỏi. Mộc Tử Dịch cười nói: "Rất khỏe, đã lấy số xếp hàng đầu thai rồi." Nữ sinh kinh ngạc nói: "Đầu thai còn phải xếp hàng?!" Mộc Tử Dịch tỏ vẻ kì quái: "Nếu không thì sao? Nhân viên công tác địa phủ cũng là có hạn, tài nguyên cũng có hạn." Mỗi ngày sinh mệnh mới xuất hiện bao nhiêu thì người chết lại còn nhiều hơn nữa! Nếu toàn bộ người chết trực tiếp đi đầu thai, vậy trái đất này chịu không nổi đâu! Trừ phi, tất cả đều đầu thai thành cây cối hoặc sinh vật nhỏ sống dưới sông. Cậu nói xong thì đứng lên, nói: "Lời cũng đã chuyển, tôi nên đi rồi." Vừa ra đến trước cửa, cậu quay đầu nhìn nữ sinh, nhàn nhạt nói: "Đúng rồi, ông của cô nói, hoa mà lúc trước cô viếng thăm tặng cho ông rất đẹp. Nhưng mà ông ấy muốn cô đừng lãng phí nữa. Cuối cùng khuyên cô một câu, đốt cho ông ấy nhiều tiền giấy, so với cái gì cũng tốt hơn. Nữ sinh sững sờ gật gật đầu, ánh mắt mang theo vẻ kính trọng nhìn Mộc Tử Dịch biến mất chỗ khúc ngoặt cầu thang. Bạn trai của cô ở bên cạnh vừa ấn nút mở cửa sắt ở dưới, mở cửa cho Mộc Tử Dịch, vừa nói: "Anh cứ cảm thấy con mèo kia rất quen mắt..." "Mèo...mèo...." Cảm giác quen thuộc lúc mới gặp lại kéo tới, nữ sinh âm thầm niệm hai tiếng, ánh mắt sáng lên, kinh ngạc kêu một tiếng, nắm lấy cánh tay bạn trai hưng phấn nói: "Là Dịch lão sư, đôi mắt kia khẳng định là Dịch lão sư! Con mèo kia cũng vậy, chắc chắn là mèo nhà Dịch lão sư!" Không đợi bạn trai cô phản ứng lại, nữ sinh đã vội vàng chạy vào lấy chìa khóa, vừa mang dép lê vừa nói với bạn trai: "Em đuổi theo Dịch lão sư, anh ở nhà coi nhà nha...." Lúc nói, cô đã chạy ra khỏi cửa, biến mất ở khúc ngoặt cầu thang. Người bạn trai: "......" Tình yêu là một tia sáng, một chút cũng không đẹp đẽ* *Câu này trong bài hát Aurora của Trương Thiều Hàm, câu gốc trong bài là "Tình yêu là một tia sáng, vô cùng đẹp đẽ, dẫn dắt chúng ta đến tương lai mà chúng ta mong muốn". Cậu ta quyết định, muốn làm anti-fan trung thành của "Dịch lão sư" rồi! Mộc Tử Dịch sau khi ra khỏi tòa nhà liền thảnh thơi lấy điện thoại ra, mở weichat phiên bản địa phủ lên. Nhấn vào cái tài khoản weixin có avatar màu đen, tên "Cố lão tiên sinh", cậu gửi một tin qua. Cố Cảnh lúc nhìn thấy tin nhắn weixin vô cùng kinh ngạc, đồng thời trong lòng còn có chút vui mừng không rõ. [Mộc Tử Dịch: Cố lão tiên sinh, mời tôi ăn bữa cơm trưa nhé?] Cố Cảnh ngay lập tức trả lời: [Gửi tôi địa chỉ.] Cùng lúc đó, Cố Cảnh nhanh chóng ra khỏi phòng, xuống dưới lầu, nói với vị quản gia đang xem tivi: "Trần thúc, thúc có tiền không?" "Có!" Trần thúc thuận tay móc ra một mớ tiền...âm phủ. Cố Cảnh: ".....Trần thúc, là nhân dân tệ." "Có có có!" Trần thúc đứng dậy về phòng cầm nhân dân tệ ra, cười nói: "Đại nhân muốn ra ngoài mua sắm sao? Nhiêu đây đủ dùng không?" Cố Cảnh cũng không xác định được có đủ hay không, nhân giới phát triển quá nhanh, anh ta bây giờ đối với giá tiền của nhân giới đã không còn rõ nữa. Bởi vậy, anh trực tiếp nhận lấy một mới tiền kia, nói: "Không mua sắm, tôi muốn mời người ta ăn cơm." Trần thúc trong phút chốc ngỡ rằng tai mình có vấn đề, đại nhân nhà ông, là muốn kết giao bằng hữu sao? Không đúng, theo biểu hiện của đại nhân, có thể vẫn chưa có chân chính kết giao. Nhưng có thể hẹn ăn một bữa cơm đã là hiện tượng tốt đẹp lắm rồi. Trần thúc cười lộ ra nếp nhăn, lại quay về phòng, sau khi đi ra đưa Cố Cảnh một xấp tiền giấy đỏ đỏ, thúc giục: "Đại nhân nhanh đi đi!" Vì vậy Cố Cảnh áng chừng cầm một xấp mấy chục tờ tiền giấy mới, có chút khẩn trương lại vừa chờ mong, còn có cả chút hưng phấn đi ra garage lấy xe. Phía sau anh ta là Trần thúc so với anh còn khẩn trương hơn mà xoa xoa tay, vui mừng nhưng cũng lo lắng. Ông đã đem hết tiền mặt trữ trong nhà lấy ra rồi. Chỉ là không biết chút tiền ấy, có đủ cho đại nhân kết bạn không đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]