Ngày hôm ấy, trên vách núi, anh tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu bị lũ người xấu xa kia đẩy xuống vực thẳm, trái tim anh rơi vào trạng thái đau khổ tột cùng.
“Vô Ưu, em yêu anh, trọn đời này yêu anh, cả kiếp sau cũng thế.”
Câu nói ấy mãi vang vọng trong không trung, vang vọng trong tâm trí anh, anh gào khóc thảm thiết, tiếng khóc ấy tràn đầy sự bi ai. Cố gắng gượng tấm thân chứa đầy những vết thương, nhuốm đỏ sẫm màu m.áu tới bên vách núi.
“Tuyết Kha, chờ anh…”
“Mau giữ thằng nghịch tử lại cho tôi…”
- --o0o---
“Mày, thằng khốn, mày vì con nhỏ đó mà dám không nghe lời ta.”
“Ta sẽ đánh mày, đánh ch.ết mày.”
Anh bị người cha ruột của mình đánh đập dã man, những vết thương cũ trên người chưa lành, bây giờ lại thêm cả những vết thương mới, một người bình thườn sao có thể chịu được.
“Ảnh của con nhỏ đó, tấm ảnh mày tôn trọng nhất đây phải không? Hừ để xem không có nó mày sẽ thế nào?” Ông ta cầm tấm ảnh của cô, xé vụn từng chút một, dù anh có khóc lóc cầu xin thế nào vẫn là không thể giữ lại nó.
Người đã mất, ngay cả kỉ vật để lại cũng không giữ được hay sao?
- --o0o---
“Vô Ưu, trời đẹp quá chúng ta cùng đi dạo nhé!”
“Được thôi, vợ à.” Anh nhẹ nhàng đưa tay ra đỡ lấy tay cô và nở nụ cười ấm áp.
Nhưng khi tay anh vừa chạm vào tay cô thì gương mặt cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-ban-anh-sao-troi/2561678/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.