Vài ngày sau, cuối cùng Hạ Tố Vy và Đại bảo được xuất viện. Vết thương trên người cô đa số đều là vết bầm tím chỉ cần lấy phấn che một chút là được, còn có một số vết thương khác thì cũng đã bắt đầu có chuyển biến tối. Còn Đại bảo, vì vẫn chưa tìm được tủy thích hợp cho cậu nên chỉ đành dùng thuốc để duy trì tránh tình trạng bệnh của cậu trở nên xấu hơn. Hơn nữa bác sĩ có dặn phải để sức khỏe cùng tinh thần của cậu ổn định thì khi làm phẫu thuật sẽ thuận lợi hơn, nên cô dù lo lắng cho sức khỏe thằng bé thế nào cô cũng không thể bắt thằng bé ở lại bệnh viện được.
Sau khi xuất viện cô đã nghỉ ngơi 2 ngày, hôm nay cô định sẽ đến cửa hàng một chuyến. Tuy rằng Đường Tịch luôn báo cáo cho cô chuyện ở cửa hàng nhưng lúc trước vì để đảm bảo tình hình sức khỏe nên chỉ những việc thực sự quan trọng mới báo cho cô biết mà thôi. Nên bây giờ cô phải đến cửa hàng đển giải quyết việc tồn đọng trong thời gian dưỡng thương.
Vì vẫn chưa tìm được bảo mẫu trông coi, Vân Tưởng Tuyến thì vẫn đang bận chuyện hoàn thành thủ tục xóa tên, chuyện hành hung và tìm người cha không biết mặt của bọn nhỏ nên không thể giúp cô trông nom 3 đứa được. Cô đành phải đưa cả 3 đến cửa hàng. May mắn là bọn trẻ rất ngoan, nhân viên cửa hàng cũng thích trẻ con nên không ai phản đối hay khó chịu khi có mặt bọn nhỏ trong cửa hàng.
Trong khi Hạ Tố Vy đang làm việc để hoàn thành đống giấy tờ trên bàn thì 3 đứa nhỏ sẽ đi dạo quanh nhưng phạm vị chỉ ở trong cửa hàng mà thôi. Đột nhiên, điện thoại bàn reo lên, thường nội bộ trong công ty hay cửa hàng sẽ thông qua điện thoại bàn để thông báo. Cô nhấn nút nghe rồi nói.
- Tôi nghe.
- Đây là quầy tiếp tân. Thiết kế Hạ có người muốn gặp cô. _ Tiếp tân thông báo ngắn gọn.
- Ai?
- Là Trạch tổng – Trạch Phỉ.
- Không gặp.
Vừa nghe tên thì Hạ Tố Vy liền không vui rồi, gặp người này chẳng có gì tốt lành cả. Nhưng tiếp tân lại nói tiếp.
- Trạch tổng nhờ tôi chuyển lời. Anh ấy đã nghe chuyện của cô thông qua cháu trai của anh ấy rồi ạ.
- Vậy cô nói với anh ta. Tôi không quan tâm cháu trai anh ta nói gì tôi đâu.
Hạ Tố Vy đương nhiên biết Trạch Thiệu Khánh sẽ chẳng nói tốt đẹp gì cô đâu. Nên có thể Trạch Phỉ muốn đến để nhục mạ cô đây. Vậy thì càng không nên gặp. Nhưng đột nhiên tiếp tân ngập ngừng nói tiếp.
- Nhưng anh ấy nói…anh ấy muốn biết sự thật.
Nghe đến đây, tay của Hạ Tố Vy đang viết cũng đột nhiên dừng lại. Trạch Phỉ muốn biết sự thật? Anh ta không tin cháu trai mình sao? Không thể nào, bình thường con người ta sẽ tin người nhà hơn là người lạ mà. Cảm thấy kỳ lạ nên cô đành đồng ý.
- Cho anh ta vào đi.
Không lâu sau có tiếng gõ cửa, cô trả lời.
- Vào đi.
Tiếp tân đi vào cúi đầu chào cô trước xong lại quay người làm động tác mời.
- Mời anh vào.
Trạch Phỉ bước vào với dáng vẻ nghiêm túc chứ không phải dáng vẻ đùa cợt thường ngày càng khiến cô thấy kỳ lạ hơn. Cô đi ra khỏi bàn làm việc. Đưa tay mời anh ta ngồi xuống ghế sofa tiếp khách.
- Mời ngồi.
Rồi quay sang nói tiếp tân.
- Lấy giúp tôi ly trà.
Đợi tiếp tân đi rồi, cô mới ngồi xuống ghế đối diện hỏi.
- Không biết Trạch tổng muốn biết sự thật gì từ tôi?
- Tôi có nghe về cô qua Thiệu Khánh. _ Trạch Phỉ nói.
- Hẳn là không phải lời gì tốt đẹp. _ Hạ Tố Vy thản nhiên.
- Quả thật là vậy. Nhưng…tôi lại thấy những chuyện mà nó kể chưa chắc đã đúng.
Nghe câu này cô cảm thấy kỳ lạ liền đánh ánh mắt khó hiểu nhìn anh ta. Trạch Phỉ mặc kệ mà nói tiếp.
- Dù sao thì chuyện của cô và vợ chồng Thiệu Khánh tôi không được chứng kiến nên không thể nào tin chuyện mà nó nói là hoàn toàn đúng.
- Anh không tin cháu trai của mình sao? _ Cô đặt nghi vấn.
- Nói ra thật hổ thẹn, đúng là ban đầu tôi tin.
Nghe vậy cô chỉ cười hắt ra. Quả nhiên con người ai cũng sẽ tin người thân của mình hơn. Trạch Phỉ đột nhiên nói tiếp.
- Nhưng có người nói với tôi rằng. Không nên chỉ tin vào lời từ một phía, nên lắng nghe từ cả 2.
- Anh không sợ tôi sẽ lừa anh sao? _ Cô đặt câu hỏi như để khẳng định mình có thể tin anh ta hay không.
- Cô có thể nói dối. Nhưng tôi tin chắc là mình sẽ nhìn ra được cô là đang nói dối hay nói thật.
Hạ Tố Vy nhếch mày không tin nhìn anh ta. Không biết Trạch Phỉ xấu hổ chuyện gì mà ho một tiếng rồi mới nói.
- Không dám giấu. Tôi quả thật tiếp xúc với nhiề…không là rất nhiều phụ nữ. Nên tôi biết rất rõ các mánh khóe của phụ nữ, tôi tin mình có thể nhìn ra.
Đột nhiên Hạ Tố Vy lại không nói gì tiếp. Tiếp tân gõ cửa rồi nhanh chóng đưa ly trà đặt lên trên bàn. Trạch Phỉ vội cầm lấy uống miệng nói.
- Cảm ơn.
Sau khi tiếp tân đi rồi, không gian lại đột nhiên yên tĩnh khiến Trạch Phỉ khó xử, đang định nói thì cô cắt ngang.
- Nếu cô không muốn…
- Anh muốn hỏi gì?
Câu hỏi đột ngột của Hạ Tố Vy khiến Trạch Phỉ khá ngạc nhiên nhưng ngay sau đó anh ta đã nhanh đặt câu hỏi.
- Cô và Hạ Lịch Uyển là chị em sao?
- Nói đúng hơn thì cô ta là chị em cũng cha khác mẹ của tôi. Là kết quả của cuộc ngoại tình. _ Cô trả lời ngay lập tức.
- Ngoại tình? Nhưng theo những gì tôi biết thì cô ta thua cô gần 2 tuổi.
- Người cha đó của tôi a…rất sĩ diện, vì để người khác không nghi ngờ mà khai khống tuổi của cô ta. Trên thực tế, cô ta chỉ cách tôi 3 tháng. _ Hạ Tố Vy cười lắc đầu.
- Cô có bằng chứng không?
- Cô ta được sinh ra tại một bệnh viện tư nhân ở nước ngoài. Tôi đã đến bệnh viện đó và có bản sao hồ sơ sản phụ của Thẩm Nguyên.
Trạch Phỉ đột nhiên trầm ngâm, anh ta đến giờ vẫn còn ngạc nhiên về những gì mình nghe. Bỗng lại nghĩ ra chuyện gì đó.
- Vậy chuyện cô vu oan cho Hạ Lịch Uyên, còn đẩy cô ta xuống cầu thang là có thật không?
- Tôi chỉ có thể nói tôi không hề làm ra những chuyện đó. Tôi không có bằng chứng để chứng mình chuyện tôi nói là thật nhưng tôi tin một điều, tôi không phải là nạn nhân duy nhất của cô ta...Không biết anh có nghe qua chuyện người có 2 chế độ không?
- Tôi có nghe qua. Là 2 chế độ có và không có đàn ông. _ Trạch Phỉ gật đầu.
- Khoảng thời gian còn đi học, cô ta thích cướp đồ của người khác, không phải bởi vì cô ta thích món đồ đó mà cô ta thích nhìn gương mặt tức giận nhưng không làm được gì của bọn họ. Càng là đồ quan trọng cô ta lại càng muốn cướp, cướp được rồi thì lại không trân trọng mà phá hủy. Tuy nhiên đối với đàn ông lại khác, cô ta là một hải vương chính hiệu. Nếu theo hiểu biết của tôi về cô ta thì cho dù bây giờ cô ta đã kết hôn, cô ta vẫn sẽ cặp kè với rất nhiều đàn ông sau lưng chồng của cô ta. _ Cô gật gù.
Trạch Phỉ càng nghe càng không tin lời Hạ Tố Vy vừa nói. Anh ta tự nhận anh ta là tra nam nhưng anh ta vẫn có lòng tự trọng. Cho dù đang quen một cô gái, anh ta cũng sẽ không phản bội cô gái đó. Nhưng Hạ Lịch Uyên lại là tra của tra nữ, chỉ sợ cô ta không chỉ bắt cá 2 tay mà là bắt tay nhiều cá, cắm không biết bao nhiêu cái sưng cho Trạch Thiệu Khánh. Nghĩ thôi cũng thấy tội nghiệp dùm cháu trai rồi.
Còn vì sao Trạch Phỉ tin lời này của Hạ Tố Vy? Khi trước Phong Hành Diệm có từng kể qua chuyện làm sao lại quen biết với Quý Mễ Thất rồi yêu, cũng có nghe Mạc Dung Giai và Diêu Phương Hoa kể nên anh ta tin cô không nói dối chuyện này. Còn không nữa thì anh ta cho người điều tra một chút là sẽ ra thôi. Anh ta không tin Hạ Lịch Uyên có thể ngoại tình mà không có để lại dấu vết gì.
Hít thở thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Trạch Phỉ hỏi đến chuyện cuối cùng. - Chuyện cuối cùng, cô thực sự qua đêm với đàn ông bên ngoài bị chụp lại sao?
- Chuyện đó là thật nhưng tôi là bị gài bẫy. Vì để có thể khiến tôi và Trạch Thiệu Khánh hủy hôn, mẹ con Thẩm Nguyên bắt tay nhau hạ thuốc tôi rồi đưa tôi lên giường đàn ông khác.
Tâm tình Hạ Tố Vy liền trùng xuống khi nhắc đến chuyện này. Đây cũng là chuyện mà cô muốn quên nhất, nhưng vẫn luôn đeo bám lấy cô khiến cô chẳng thể ngủ ngon được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]