Giống như bị câu hồn nhiếp phách, Tần Tu Viễn nâng bước chân đi về phía nàng. Nàng mỉm cười, thướt tha đứng dậy đối mặt với hắn. Tần Tu Viễn dừng lại trước người nàng, nhìn nàng thật sâu. Đôi mắt hạnh xinh đẹp này, đôi môi nhỏ nhắn, hôm nay còn sống động đưa hương lắc qua lắc lại trước mặt hắn, còn ngày mai hắn sẽ không thể nhìn thấy.
Tần Tu Viễn cảm thấy không nỡ: “Nguyễn Nguyễn.”
Đôi mắt hạnh của Đường Nguyễn Nguyễn như ngậm nước xuân, nàng đột nhiên giơ tay lên túm lấy dây áo của mình. Ngón tay ngọc khẽ kéo làm y phục ỷ la trượt xuống như nước chảy. Trong lúc nhất thời ánh trăng chiếu rọi người nàng, núi non tú đỉnh, uốn lượn nhiều vẻ. Trong lòng Tần Tu Viễn run lên, thân thể nhất thời căng thẳng, hắn cảm thấy không biết làm sao.
Sau khi phản ứng lại, hắn thấy vô cùng kinh hỉ. Đường Nguyễn Nguyễn so với trước đó đã lớn mật hơn rất nhiều, nhưng lúc này vẫn cảm thấy ngượng ngùng, nàng nhẹ nhàng dán lên người hắn, làn da ấm áp chạm vào da hắn lạnh như băng, khiến người ta run rẩy. Nàng yêu kiều mà nói: “Đây là lễ vật trước khi chàng đi, có thích hay không?”
Cổ họng Tần Tu Viễn lăn qua, vừa nghe lời này, không nói hai lời đã ôm tiểu cô nương mê người này lên giường. Màn trướng xếp lên nhau, dần dần ngăn trở ánh sáng bên ngoài. Trong bóng tối, Tần Tu Viễn cúi người hôn nàng. Đường Nguyễn Nguyễn không nhắm mắt lại như thường lệ mà mở to hai mắt nhìn hắn, nhìn gương mặt khi thoả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872838/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.