Trong phòng ngủ tối tăm, bầu không khí lúng túng ở khắp mọi nơi. Đường Nguyễn Nguyễn lặng lẽ buông tay, rút về vị trí của mình, nói: “Vậy… Vậy thì chàng cứ từ từ dập lửa.”
Lời này không có vấn đề gì, nhưng lại khiến người ta dở khóc dở cười. Tần Tu Viễn thở dài: “Sao nàng lại hư như vậy…”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi, lặng lẽ cười thành một đóa hoa….
Hôm sau tỉnh lại nàng đã không thấy Tần Tu Viễn đâu. Đường Nguyễn Nguyễn sờ sờ vị trí bên cạnh, hơi ấm đã không còn, trong lòng đột nhiên có chút buồn bã như mất mát thứ gì đó. Ngủ với hắn thực sự rất ấm áp.
“Tiểu thư, người tỉnh chưa?” Thải Vi bưng chậu rửa mặt tới, hỏi: “Người có muốn dậy rửa mặt không?”
Đường Nguyễn Nguyễn gật đầu, nói: “Tướng quân ra ngoài rồi sao?”
Thải Vi lên tiếng: “Vâng, tướng quân đã đi ra ngoài từ sáng sớm.”
Đường Nguyễn Nguyễn nói: “Gần đây chàng ấy rất bận rộn… Thải Vi, ngươi đi nói chuyện với nhà bếp lớn, yêu cầu họ đưa tới một ít thịt và trứng để ban đêm chúng ta sẽ làm mấy món ngon ngon.”
Thải Vi cười nói: “Tiểu thư muốn làm cho tướng quân ăn sao?”
Đường Nguyễn Nguyễn ôn nhu cười, nói: “Gần đây công việc của chàng rất phiền lòng, ta muốn chàng ăn thoải mái một chút.”
Thải Vi nói: “Tiểu thư và tướng quân càng ngày càng ân ái, thật sự là làm người khác ghen tị, tướng quân thường khen trù nghệ của tiểu thư tốt!”
Đường Nguyễn Nguyễn mím môi cười, lập tức chế nhạo nói: “Ồ, ta nhớ cũng có người khen Thải Vi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tiem-an-vat-cua-phu-nhan-nha-tuong-quan/872791/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.